Tịch Bối nhỏ nhắn và lanh lợi, chỉ kịp lau vội nước mắt, liền mím chặt môi, nhón chân, lén lút men theo tường rời khỏi phòng đồ chơi.
Cậu vốn nghĩ mình sẽ lạc trong tòa lâu đài rộng lớn này, chẳng thể nào tìm được cổng chính chứ đừng nói đến xe của ba mẹ. Nhưng khi cậu rón rén đến cầu thang ở góc tường, cậu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người hầu, và thật trùng hợp, câu chuyện đó lại liên quan đến cậu.
“… Haizz, đứa bé mới đến hôm nay thật đáng thương, bé tí tẹo mà khóc đến tèm lem cả mặt, ba mẹ… haizz! Lại còn về cùng cậu chủ nhỏ, không biết sau này sẽ ra sao nữa.”
“Đáng thương gì chứ, đã được nhận vào nhà họ Tần rồi còn gì, tôi thì thấy ghen tị với nó đấy, khóc cho đã đời rồi, sau này chỉ có nước mà hưởng thụ thôi!”
“… Anh nói thế là có ý gì!”
Người phụ nữ đang lau sàn dừng tay, tiếng cây lau nhà cọ vào nền gạch vang lên chói tai, rõ ràng là không đồng tình với lời của người kia:“Anh không biết sao, ba mẹ nó mất hết rồi, không cha không mẹ, còn nhỏ đã mồ côi! Dù có được nhà họ Tần nhận nuôi, anh nghĩ nó có thể vui vẻ được sao?”
Tịch Bối run lên. Đôi mắt cậu mở to, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Người trẻ tuổi cầm giẻ lau im lặng một lúc rồi hối hận nói: “Tôi, tôi biết rồi… Tôi lỡ lời, tôi thật vô tâm quá…”
“… Tôi nghe bác tài nói, hiện trường vụ tai nạn, lửa cháy dữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697092/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.