Trời nhá nhem tối, trong chiếc Maybach đang lao nhanh. Tần Việt Nguyên ngồi ở ghế trước, kéo tấm chắn xuống, vẻ mặt có chút phức tạp quay đầu nhìn hai đứa trẻ.
Ở ghế sau, Tần Ý An với làn da nhợt nhạt và vẻ mặt lạnh lùng đang ôm một cục bột nhỏ xíu vẫn còn nước mắt trên mặt, đang ngủ say sưa.
Tần Ý An là một đứa trẻ rất khác thường, hắn gần như không muốn giao tiếp với bất kỳ ai, đôi khi ngay cả ba hắn cũng khó đoán được rốt cuộc hắn muốn gì; nhưng hôm nay, ánh mắt hắn luôn dán chặt vào Tịch Bối, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy khóe môi hơi cong lên.
Hắn dường như đang cố kìm chế sự hưng phấn của mình.
Trẻ con không hiểu rõ lắm về sự sống và cái chết , chỉ biết những gì đang diễn ra trước mắt.
Sáng nay, ngay khi Tần Ý An nói ra câu “Con muốn cậu ấy”, sắc mặt Tần Việt Nguyên lập tức trở nên khó coi. Ông thực sự muốn nhìn kỹ Tịch Bối, xem đứa trẻ này rốt cuộc có gì thu hút con ông đến vậy.
Viên cảnh sát bên cạnh thì giật mình mở to mắt, cầm lấy bộ đàm trước ngực, có chút bối rối nói: “Đội trưởng, anh đến đây một lát, bên tôi có…”
Tần Việt Nguyên hạ thấp giọng, nhíu mày, hơi khom người xuống ngang tầm mắt Tần Ý An, nhìn thẳng vào hắn: “Tần Ý An, con có biết mình đang nói gì không?”
Tần Ý An nhẹ nhàng lặp lại : “Con muốn cậu ấy.”
“…Con hoàn toàn không hiểu, tuy rằng chuyện này có liên quan đến nhà chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697091/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.