Trong ánh mắt ngưỡng mộ ghen ghét của Giang Uyển Kiều, Tần Ý An không chỉ gặm lên má Tịch Bối một cái, còn gặm lên xương quai xanh của cậu một cái, để lại hai dấu rõ ràng mới chịu bỏ qua.
Mà Tịch Bối cũng không tức giận, ngược lại duỗi tay sờ sờ dấu răng trên mặt mình, "Ai da" một tiếng, cười nói: "An An, có phải anh rất đói bụng không?"
Tần Ý An đầy bụng tức giận không thể phát tiết, "Ừ" một tiếng: "Đúng vậy."
"Em đã nói rồi mà," Tịch Bối mở to hai mắt, kể chuyện cười để dỗ dành hắn, "Nhưng mà anh đói cũng không thể ăn sống Tiểu Trư đâu nha, ăn sống sẽ bị bệnh đó."
Tần Ý An hung hăng nhéo mũi Tiểu Trư.
Tịch Bối không đau, cười tủm tỉm che mũi mình lại, lúc Tần Ý An không nhìn thấy thì bĩu môi với hắn một cái.
Tần Ý An thở dài, một lúc sau mới mở miệng: "Nhớ đường về không? Về lớp học trước đi. Chờ đến giữa trưa anh sẽ đến tìm em, em cứ đợi anh ở lớp học......"
"Không cần đâu," Tịch Bối lắc đầu, "Anh không phải tan học muộn một chút sao? Em đến tìm anh là được."
Tịch Bối mặc một chiếc áo thun trắng rất đơn giản ở trên, bên dưới là quần lửng, dưới chân là đôi giày giống kiểu với Tần Ý An, càng là trang phục mộc mạc đơn giản lại càng khiến cậu trông đáng yêu tươi tắn, lúc nói chuyện mềm mại khiến người ta không thể từ chối được.
"...... Cũng đúng." Tần Ý An khẽ nói, "Vừa hay để thầy cô biết mặt em."
Tịch Bối chớp mắt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697111/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.