Bởi vì em ở đây, nên anh cũng muốn ở đây.
Bởi vì ngủ ở đâu không quan trọng, quan trọng là có thể ở bên em.
“......”
“Thật ra ngủ ở phòng đồ chơi cũng không có gì không tốt, anh không cần lo lắng cho em,” Tịch Bối trầm mặc một hồi, rồi nở một nụ cười gượng gạo, thậm chí còn xấu hơn khi khóc, “Thật sự đấy, An An.”
“Anh trở về ngủ đi, nếu không chú Tần sẽ phát hiện.”
Bởi vì...Tần Việt Nguyên sẽ quay lại kiểm tra xem Tần Ý An có ngủ một mình hay không, Tần Ý An vẫn nên ngủ trong phòng của mình.
“Đoàn Đoàn.” Tần Ý An nắm chặt tay Tịch Bối, chân thành nói: “Anh không có lừa em đâu.”
Tịch Bối đứng dậy, rất cẩn thận mở cửa phòng: “Em đi lấy một chiếc chăn mới từ chú Cố, là có thể ngủ ở túi đậu, thật sự không cần phải quá xa xỉ!”
Tần Ý An lặp lại: “Đoàn Đoàn.”
Tịch Bối có ý định thu tay lại, nhưng lại bị Tần Ý An nắm chặt.
Cậu nhỏ giọng tiếp tục: “Hơn nữa chúng ta chỉ không thể ngủ cùng nhau bây giờ, ngày mai ban ngày lại có thể ở bên nhau, đúng không? Điều đó thật tuyệt.”
“Đoàn Đoàn.”
Tịch Bối khẽ run lên, cậu im lặng một lúc rồi mới nghẹn ngào mở miệng: “Không sao, thật ra em thích ngủ ở đây nhất, vì em vốn dĩ là...”
“Vốn dĩ là gì?”. Tần Ý An dùng một tay khác nắm chặt tay Tịch Bối, rồi dùng lực kéo Tịch Bối ngã xuống người mình.
Một trận chóng mặt, trước mắt cảnh vật nhòa đi, nhưng Tịch Bối chỉ cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697115/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.