🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tần Ý An lại nhìn thoáng qua.

Hắn không thể tự lừa dối bản thân. Sau hai giây xác nhận rằng mình chỉ gặp phải một hiện tượng si.nh l.ý bình thường vào đêm qua, hắn ngồi yên tại chỗ, trầm tư vài phút.

Xuất hiện hiện tượng si.nh l.ý—bình thường.

Mơ thấy người thân và là anh em thân thiết nhất—bình thường.

Nhưng mà… hiện tượng si.nh l.ý xuất hiện khi đang mơ thấy người anh em thân thiết nhất… thì lại không quá bình thường đi!

Tần Ý An suy nghĩ thật kỹ. Hắn cảm thấy đây có lẽ chỉ là một phản ứng không thể kiểm soát được. Bởi vì nếu thay thế Tịch Bối trong giấc mơ bằng một người khác—ví dụ như những cô gái xa lạ mà hắn chưa từng quen biết? Không thể nào.

Hoặc là Tạ Diệp, Tần Tư Vũ hay những người bạn khác? Càng không thể nào!

Nhưng mà…

Lồng ng.ực Tần Ý An phập phồng dữ dội. Hắn có chút mệt mỏi và chán nản, giơ tay day nhẹ giữa chân mày.

Ngay khi hắn định đưa tay chạm vào quần mình, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng “Ưm...” nhẹ nhàng.

Tịch Bối dường như do vừa nãy rời khỏi người Tần Ý An nên ngủ không thoải mái. Cậu lăn qua lăn lại trên đệm, nhỏ giọng càu nhàu một chút, rồi có dấu hiệu tỉnh dậy. Ngón tay và chân mày đều vô thức co giật nhẹ.

Ngay trước khi Tịch Bối—giống như một mỹ nhân ngủ say—hoàn toàn tỉnh lại, yết hầu của Tần Ý An trượt lên trượt xuống một chút.

Hắn không chần chừ, lập tức chui ra khỏi chăn, dùng tay kéo chăn bao chặt lấy Tịch Bối, quấn cậu lại thật kín.

Nhưng lần này lại vô tình làm chuyện vụng về. Vốn dĩ Tịch Bối vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng hành động này lại khiến cậu hoàn toàn tỉnh hẳn. Đôi mắt to tròn mơ màng mở ra, giọng nói vẫn còn non nớt: “An An… sao vậy?”

Mới tỉnh ngủ nên tầm mắt vẫn còn mờ mịt, nhưng Tịch Bối có thể nhìn thấy sự khác biệt trên gương mặt Tần Ý An so với ngày thường.

Mái tóc đen của hắn bị vuốt ngược ra sau, để lộ một vầng trán hoàn mỹ với đường chân tóc tinh tế. Gương mặt tuấn tú như được chạm khắc tỉ mỉ, nhưng trên đó lại lộ ra một chút bối rối và hoảng loạn rất khó nhận thấy. Hai bên thái dương đã ướt mồ hôi, mạch máu mờ mờ nổi lên từ cằm, kéo dài xuống cổ và xương quai xanh.

Yết hầu của hắn run run một cách cẩn trọng.

“Sao vậy?” Tịch Bối càng thêm lo lắng, nhưng vì bị ôm quá chặt, cậu chỉ có thể lộ ra một cái đầu nhỏ lông xù, trông giống như một con tằm nhỏ đang cố gắng cựa quậy trong lòng ng.ực Tần Ý An.

“An An, anh gặp ác mộng sao? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy…”

Còn chưa nói dứt câu, Tịch Bối bỗng cảm giác được Tần Ý An đột nhiên nâng cậu lên, sau đó cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai cậu.

Lần này cắn mạnh hơn những lần trước một chút. Tịch Bối cảm nhận rõ ràng được cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, làm cậu không nhịn được mà co rúm lại.

“An An...”

Tịch Bối ủy khuất ngước mắt nhìn hắn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có gì mà không thể nói với cậu chứ?

Nhưng Tần Ý An—người từ trước đến nay chưa bao giờ giấu Tịch Bối bất cứ chuyện gì—hôm nay lại có một bí mật nhỏ của riêng mình.

Hắn thản nhiên nói một câu nhẹ bẫng: “Không có gì đâu… Em ngủ tiếp đi. Anh đưa em về phòng.”

Sau khi cắn xong một cái, hắn bỗng có chút hối hận.

Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng, sau khi làm vậy, cảm giác bức bối và nôn nóng trong lòng đã vơi đi rất nhiều.

Thậm chí, hắn còn có thể bình tĩnh ôm Tịch Bối về phòng, nhét cậu vào trong chăn, nhẹ nhàng nhéo nhẹ chóp mũi của cậu rồi dặn dò: “Mau ngủ đi.”

“Vừa nãy… thật sự không có chuyện gì sao?” Tịch Bối lo lắng nhìn hắn.

Tần Ý An làm bộ như không có gì xảy ra, thản nhiên đáp: “Anh cứ tưởng hôm nay là thứ hai, sợ chúng ta đến trễ.”

Dù vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng Tịch Bối thực sự quá mệt mỏi. Hiện tại mới hơn 5 giờ sáng, cậu cố gắng chống đỡ một lát rồi lại thiếp đi, dưới cái vỗ nhẹ của Tần Ý An, nhanh chóng chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Tần Ý An nhìn xuống bộ đồ ngủ của mình, sắc mặt trầm xuống.

Vô lý thật.

Thật sự là quá đáng.

Tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên thật lâu. Ban đầu là từ bồn rửa tay, sau đó chuyển sang vòi sen. Hơi nước ẩm ướt hòa cùng hương bạc hà nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.

“Rắc.” Một tiếng, Tần Ý An tắt vòi nước.
Vòi sen còn chưa dứt hẳn, từng giọt nước nhỏ từ cổ hắn chảy xuống, lướt qua làn da ướt mịn.

Tần Ý An bực bội quấn khăn tắm quanh người, chống tay lên bồn rửa mặt.

Chiếc q.uần l.ót vừa giặt sạch, vắt khô, đang nằm trong tầm tay hắn.

Dù không còn dấu vết gì, nhưng…

Tần Ý An nhìn nó một lúc rồi thấy phiền.

Hắn bật thốt một câu chửi thề. Cuối cùng nhắm mắt, tùy tiện ném nó sang một bên.

Chuyện này không thể hỏi Tịch Bối. Hỏi Tạ Diệp thì chỉ khiến hắn bị cười nhạo đến phát điên.

Vì vậy, sau khi chần chừ một lát, Tần Ý An cầm lấy điện thoại. Hắn mở Baidu, gõ vào khung tìm kiếm mấy chữ: “Mộng tinh nhưng lại mơ thấy anh em thân thiết nhất, phải làm sao? Chuyện này có bình thường không?”

Thời gian còn quá sớm, ngay cả trên Baidu Hỏi Đáp cũng chưa có ai trả lời. Không chút nhụt chí, hắn tăng mức thưởng lên một con số đáng kinh ngạc, đồng thời đăng câu hỏi lên Tieba.

Rất nhanh đã có người trả lời.

【Mơ thấy anh em thân thiết? Tôi khuyên cậu mau chóng tìm một cô bạn gái đi, kẻo lại nảy sinh cái gì mà “cảm xúc đặc biệt” đó nha ~】

【Giống như trên, có bạn gái rồi chắc sẽ không thế này nữa!】

“…”

Tần Ý An không đời nào đi tìm bạn gái. Chưa bàn đến chuyện yêu sớm hay không yêu sớm, nếu hắn muốn yêu đương giống như bao người khác, thì cũng có rất nhiều lựa chọn. Nhưng hắn không muốn.

Chỉ nghĩ đến việc có một cô gái xa lạ bước vào cuộc sống của mình, dần dần chiếm lấy thời gian của hắn, hắn đã thấy kinh khủng.

Cuộc sống của hắn chỉ có thể có Tịch Bối.

Hắn chỉ muốn Tịch Bối.

… Cho nên, đáp án này đúng là nói nhảm.

Tần Ý An hít sâu một hơi, lại tiếp tục gõ chữ trả lời:

【Nhưng tôi không muốn tìm bạn gái. Tôi chỉ muốn ở bên người anh em mà tôi đã mơ thấy.】

Lần này, phần bình luận bên dưới bắt đầu có chút không ổn.

【Phải không? Chúc cậu thành công nhé.】

“…”

Tần Ý An không nhịn được bật thốt thêm một câu chửi thề.

Hắn đột nhiên ném điện thoại sang một bên!

Hắn nên cảm thấy may mắn vì mình đã không hỏi Tạ Diệp bọn họ ?

Từ tầng dưới truyền đến tiếng đóng cửa mạnh, Tần Ý An biết đó là Tần Việt Nguyên đang rời nhà để ra sân bay.

Tiếng động này giống như đánh thức hắn khỏi những suy nghĩ hỗn loạn.

Tần Ý An phải mất một lúc lâu để bình phục tâm trạng rồi mới mặc quần áo đi luyện đàn.

Sáng nay khi giúp Tịch Bối mặc quần áo, hắn có vẻ hơi khác thường, như thể bị điều gì đó tác động. Lại thêm chuyện tối qua, khi Tịch Bối còn trong phòng tắm, Tần Ý An đã nhanh chóng thu dọn sạch sẽ cả hai chiếc chăn trên giường họ.

Hôm sau, thứ Hai.

Tịch Bối dụi dụi mắt rồi bò dậy khỏi giường.

Hôm qua Tần Ý An có chút kỳ lạ. Lúc sau, khi Tịch Bối hỏi có chuyện gì xảy ra, hắn lại chẳng nói gì. Cả ngày hôm qua đều không giống mọi khi, đến mức Tịch Bối còn tưởng mình bị ảo giác.

Nhưng sáng nay, Tịch Bối đã chắc chắn về suy đoán của mình—Tần Ý An nhất định có chuyện gì đó!

Nếu không thì làm gì có chuyện sáng sớm đã không ở cạnh cậu giúp cậu mặc quần áo như thường lệ.

“An An…”

Tịch Bối xốc chăn lên, chân trần xỏ vào dép lê. Dưới ánh nắng, đôi chân trắng nõn khẽ lóe lên.

“Anh ở đâu?”

Tần Ý An nghe thấy tiếng gọi, từ ban công quay lại.

Có lẽ vì đang đứng dưới ánh mặt trời, vành tai mỏng của hắn hơi đỏ bừng. Trên tay vẫn còn bọt nước, hiển nhiên là vừa mới giặt xong đồ lót và đem phơi.

Tịch Bối “A” một tiếng, lập tức phản ứng lại: “An An, em tự giặt cũng được mà…”

Tần Ý An không đáp, chỉ chớp mắt hai cái, giọng nhàn nhạt: “Lên giường đi, đừng để bị lạnh, anh giúp em mặc quần áo.”

Tịch Bối nhón chân nhìn ra ngoài, thấy chiếc qu.ần l.ót đang phơi, nhỏ giọng nói: “Biết rồi… Mà khoan đã?”

“An An, cái quần đen của anh đâu? Em nhớ hôm qua anh mặc nó mà…”

Không đợi cậu nói hết câu, Tần Ý An đã bế cậu lên giường, cầm quần áo tới mặc vào cho cậu. Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Tịch Bối, hắn cứ thế che giấu qua chuyện.

Trên đường đến trường, mỗi khi Tịch Bối định nhắc lại chuyện này, Tần Ý An đều lạnh nhạt lảng tránh.

Tịch Bối cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, không có bằng chứng xác thực nào để khẳng định Tần Ý An có gì đó không ổn.

Cuối cùng, cậu đành đổ lỗi mọi chuyện cho sự kiện pháo hoa hôm trước, cho rằng có lẽ do chuyện đó ảnh hưởng quá lớn, khiến Tần Ý An trở nên căng thẳng.

“… Buổi lễ kéo cờ hôm nay đến đây kết thúc. Trước khi giải tán, tôi xin thông báo một tin tức vô cùng phấn khích,” học sinh trên sân khấu hùng hồn tuyên bố, “Đại hội thể thao sắp diễn ra! Mong rằng lần này các bạn sẽ mạnh dạn đăng ký tham gia—”

Tịch Bối không chú ý lắm, chỉ lơ đãng cắn môi, thất thần suy nghĩ.

Mãi đến khi bị Giang Uyển Kiều vỗ vai, cậu mới bừng tỉnh, ngơ ngác đáp: “Hả? Sao vậy?”

“Tiểu Bối,” Giang Uyển Kiều cúi đầu, ngón tay vô thức xoắn lại, có chút căng thẳng, “Chị có chuyện muốn nói với em...”

Vừa lúc đó, học sinh trên sân khấu tuyên bố giải tán. Các học sinh liền nhanh chóng rời đi, túm năm tụm ba trò chuyện.

“Hôm trước… chuyện xảy ra hôm đó, thật xin lỗi em. Sau này chị có hỏi ba mẹ rồi, tóm lại…”

Giang Uyển Kiều đang định nhỏ giọng xin lỗi, nhưng Tịch Bối đã dịu dàng cười nói: “Không cần xin lỗi đâu.”

Giang Uyển Kiều ngạc nhiên ngước mắt lên.

“Thật đấy. Hơn nữa, thực ra em mới là người phải xin lỗi chị. Bữa tiệc sinh nhật của chị hôm đó có hơi lộn xộn,” Tịch Bối ngượng ngùng xoa đầu “Sau này chị  muốn làm thiếu nữ Quang Chi Mỹ nào, em sẽ làm cho chị.”

“… Được!”Giang Uyển Kiều suýt nữa cảm động đến phát khóc.

Từ nhỏ cô được cưng chiều hết mực, ngoài tính tình có hơi kiêu ngạo và bốc đồng, thì không có thói xấu gì lớn. Nhưng từ khi gặp Tịch Bối, mấy tật xấu ấy cũng dần biến mất.

Cô vụng về lau mặt một cái rồi đổi đề tài: “Tiểu Bối, đại hội thể thao sắp tới rồi, em có muốn tham gia không?”

Tịch Bối ngượng ngùng lắc đầu: “Em không giỏi thể thao, chắc là sẽ không tham gia đâu.”

Không ngờ Giang Uyển Kiều lại vui vẻ nín khóc mỉm cười: “Vậy thì vừa hay! Chị tham gia! Chị sẽ thi ném tạ và nhảy xa, em đến cổ vũ chị được không?”

Tịch Bối tròn mắt kinh ngạc: “Được chứ! Chị thật lợi hại!”

Giang Uyển Kiều đắc ý vỗ ngực: “Tất nhiên rồi! Chị nhất định sẽ tỏa sáng trong bảng nữ! À đúng rồi, lớp chúng ta có nhiều nữ sinh đăng ký lắm, ai cũng mong em đến cổ vũ!”

“Em không biết đâu, mới chỉ học kỳ này thôi mà rất nhiều nữ sinh trong lớp đã muốn xin số QQ của em rồi. Còn có cả đàn chị khóa trên hỏi em có muốn yêu đương không đấy!”

Cô còn chưa nói xong, đã thấy Tần Ý An đặt tay lên vai Tịch Bối.

Biểu cảm hắn không gợn sóng, chỉ thản nhiên hỏi: “Ai đang đợi?”

Giọng hắn vẫn lạnh nhạt: “Chuyện yêu đương gì cơ?”

Tịch Bối ngơ ngác ngẩng đầu.

Giang Uyển Kiều: “???”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.