Tịch Bối không thể không thừa nhận, sau nhiều năm chung sống với Tần Ý An, không chỉ có cậu hiểu rõ Tần Ý An sâu sắc, mà Tần Ý An cũng hiểu rõ cậu như lòng bàn tay.
Tần Ý An biết cậu sẽ nghi ngờ bản thân mình vì những chuyện này, nên đã chủ động nói trước với cậu rằng, đây không phải là vấn đề của cậu.
Chính Tần Ý An là người chủ động muốn tham gia đại hội thể thao. Hắn muốn thu hút sự chú ý của Tịch Bối, muốn được Tịch Bối nhìn thấy.
Tần Ý An dừng lại một lát, nhẹ nhàng đưa tay véo má Tịch Bối: “Sao vậy?”
Tịch Bối vừa dùng đầu gối bò đến đây, trông có chút đáng yêu lại có chút ngốc nghếch, giống như một chú chó nhỏ đáng thương vậy.
Cậu cúi đầu như đang suy nghĩ rất lâu, sau đó theo bản năng đưa mặt mình đến tay Tần Ý An, để Tần Ý An nâng niu cậu nhẹ nhàng như nâng một đóa hoa nhỏ.
“An An,” Tịch Bối nhẹ giọng nói, “Em thực sự rất mong chờ, em siêu cấp mong chờ luôn.”
“Em biết An An biết cưỡi ngựa, đánh quyền, còn chơi golf nữa...” Giọng cậu càng nói càng lớn, đôi mắt cũng càng nói càng sáng, “Nhưng người khác không biết đâu, em thật sự rất muốn nói cho họ biết An An đặc biệt rất giỏi.”
“Muốn nhìn thấy An An ngầu đến mức ai cũng biết An An, An An của em mới là lợi hại nhất!”
Tay Tịch Bối đã ôm lên cổ Tần Ý An, thân thể cũng áp sát qua.
Hai người ngực kề sát vào nhau, cách một lớp quần áo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697119/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.