Hơi thở mang hương bạc hà lạnh lẽo của thiếu niên phả vào mũi Tịch Bối, khiến tim cậu đập nhanh như trống, cảm giác nóng bừng cả người.
Adrenaline dâng cao khiến tai hai người đỏ ửng. Dưới ánh mặt trời gay gắt, mồ hôi trên trán Tần Ý An lấp lánh, chảy xuống hàng mi.
Tịch Bối thoáng thấy Tần Ý An như đang khóc. Nhưng không phải khóc vì buồn bã, mà giống như là sự vui sướng tột cùng khi đạt được điều mình mong muốn.
Đôi mắt màu xanh biếc tuyệt đẹp của Tần Ý An gần như chuyển sang màu vàng kim, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức khiến Tịch Bối hoàn toàn bị cuốn vào.
Giữa đám đông ồn ào, hai người đứng im như vậy trong vài chục giây, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Trong thế giới riêng của họ, mọi âm thanh đều biến mất.
Chỉ còn lại hai người.
Chỉ có họ bên nhau.
Giống như ngày Tần Ý An che chắn pháo hoa cho Tịch Bối, giờ đây Tịch Bối cũng đứng trước mặt Tần Ý An, trở thành đích đến của anh.
Sự ồn ào xung quanh thực sự kéo họ về thực tại khi Giang Uyển Kiều chạy tới.
“Á á á!! Tuyệt vời quá! Vừa nãy nghe thấy xếp hạng rồi đúng không?! Là nhất, là hạng nhất đó!!”
“Là lớp A1 giành hạng nhất! Mấy phút?”
Giang Uyển Kiều vui sướng vỗ vai Tần Ý An và Tịch Bối, rồi kiêu hãnh nói với người bên cạnh đang hỏi về thành tích: “Tám phút bốn mươi chín giây! Nếu không phải do lúc giữa chừng bị chậm một chút, thì đã có thể đi thi đấu chuyên nghiệp được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697120/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.