Tịch Bối theo bản năng nắm lấy tay Tần Ý An, cười tủm tỉm quay đầu lại. Cậu nhìn chăm chú vào khuôn mặt hơi lạnh lùng nhưng cực kỳ tuấn tú của thiếu niên này.
Từ góc nhìn của Tịch Bối, có thể thấy rõ đường cong duyên dáng của yết hầu, chiếc cằm được chạm trổ tinh xảo, sống mũi cao thẳng và hàng mi dài.
Tần Ý An rất cao, lúc 16 tuổi đã cao khoảng 1m84 hoặc 1m85.
“Không có gì đâu, các bạn chỉ là lo lắng cho em, không biết em buổi tối sẽ qua đó như thế nào.” – Tịch Bối nói.
Tần Ý An vẫn hừ một tiếng: “Biết anh ở đây còn hỏi? Là ai?”
Tịch Bối cười xòa, giống như vu.ốt ve một chú chó lớn, vài ba câu đã khiến Tần Ý An vui vẻ trở lại: “Ừ ừ đúng đúng, vậy em coi như là may mắn không bị người khác mang đi, vẫn ở bên cạnh An An đúng không?”
“Được rồi, chúng ta cũng mau qua đó thôi, không thể để người khác chờ đợi.”
Tần Ý An không nghi ngờ gì, chỉ gật gật đầu. Chợt hắn đi đến phía trước Tịch Bối, hơi khom người xuống và nhẹ giọng nói: “Đi lên.Bối Nhi”
Kể từ khi không còn nghe thấy ba bảo hắn và Tịch Bối tách ra nữa, ngược lại “càng làm quá” việc đối xử tốt với cậu.
Trước kia Tần Ý An giúp Tịch Bối mặc quần áo, rửa mặt, làm các loại việc nhỏ nhặt. Hiện tại đến cả ăn cơm, đi đường, Tần Ý An đều muốn làm cùng cậu.
Tịch Bối không thể không thừa nhận, mấy năm nay Tần Ý An đã triệt để khiến cậu quen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697121/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.