Tịch Bối cứ thất thần mãi trong lúc nghe buổi tuyên truyền.
Cậu cúi đầu, phát hiện chữ mình viết xiêu vẹo hết cả, thậm chí còn viết nhầm “Tin tức an toàn” thành “Tin tức An An”. Khi hoàn hồn lại, cậu vội vàng lấy bút xóa để sửa, nhưng chỉ để lại một vệt trắng dài trên vở.
Vừa chói mắt, vừa đột ngột đến mức không nói nên lời.
Cậu không muốn bản thân trở nên luống cuống như thế này.
Muốn hỏi Tần Ý An vừa rồi đã làm gì, tại sao không thể nói cho cậu biết.
Muốn biết liệu Tần Ý An có giống Giang Uyển Kiều nói không, rồi anh cũng sẽ thay đổi suy nghĩ.
Muốn biết liệu Tần Ý An có chấp nhận cô gái đó, rồi quên mất những lời hứa giữa họ hay không…
Nhưng rồi Tịch Bối chợt nhận ra tâm trạng mình đang rối bời.
Chính vì những câu hỏi ấy mang theo chút ích kỷ, nên cậu không dám thẳng thắn hỏi.
........Rõ ràng những năm tháng sơ trung vẫn rất tốt đẹp, vậy mà lúc này đây, Tịch Bối lại cảm thấy có chút chua xót. Chẳng lẽ là vì cậu trả lời những bức thư kia vào thời điểm cuối cấp ba?
Trả lời thư, cho nên Tần Ý An trong lòng không vui, cảm thấy cậu muốn ghét bỏ anh ấy, cuối cùng mệt mỏi, cuối cùng khiến giữa hai người nảy sinh khoảng cách sao?
Không, sẽ không......
Tịch Bối lại dùng bút xóa một lần nữa.
Cậu biết An An là người nói được làm được, là người giữ chữ tín nhất trên đời, cũng là người tốt nhất với Tịch Bối, cậu vô điều kiện mà tin tưởng Tần Ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697131/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.