“Đoàn Đoàn.”
Tần Ý An hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn hơi giơ tay lên định lau mồ hôi trên thái dương của Tịch Bối, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị một bàn tay nhỏ, nóng bỏng chặn lại.
Tần Ý An nhẹ giọng, bất đắc dĩ nói:
“Ngoan nào, Đoàn Đoàn. Em chỉ bị cảm lạnh dẫn đến sốt thôi, không phải cúm do virus, nên sẽ không lây đâu.”
“Sẽ không làm anh sốt theo. Hơn nữa, nếu anh ôm em, sáng mai chắc chắn em sẽ khỏe hơn.”
Hắn vẫn kiên trì thuyết phục.
Nhưng hôm nay, Tịch Bối dường như đã hạ quyết tâm. Cậu hơi hé môi, quay đầu sang một bên. Cổ họng khô khốc như bị cát sỏi cọ xát, đến mức nói chuyện cũng khó khăn.
“An An, hôm nay em muốn ngủ một mình.”
Vẫn là câu trả lời đó.
Không giống những lần trước, cậu không lập tức thấu hiểu tâm tư của Tần Ý An nữa. Dù ngoài mặt vẫn kiên định từ chối, nhưng ánh mắt lại sáng lên.
Lần này, cậu hơi nghiêng đầu, từ thái dương đẫm mồ hôi đến đôi môi nhợt nhạt, cùng ánh mắt né tránh, tất cả đều cho thấy sự kiên quyết.
Đoàn Đoàn không phải vì sợ lây bệnh cho hắn nên mới muốn ngủ riêng.
Mà là cậu thực sự muốn tách ra ngủ.
Nhận ra sự thật này, Tần Ý An hoàn toàn im lặng.
Không khí dường như cũng đông đặc lại theo cuộc trò chuyện của hai người, trở nên nặng nề đến mức khó thở. Một sự tĩnh lặng vô hình đang trói chặt bọn họ.
“Tại sao?” Tần Ý An nhẹ giọng hỏi.
Hắn còn chưa kịp chờ câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697134/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.