“Tịch Tiểu Bối, em đang làm gì đó?”
Giọng nói ngọt ngào kéo dài ở âm cuối, Giang Uyển Kiều tò mò thò đầu qua nhìn thiếu niên đang ủ rũ nằm dài trên bàn. Nhìn dáng vẻ cậu có chút chán nản, cô cảm thấy thú vị liền đưa tay gõ nhẹ lên đầu cậu:
“Sao thế? Tâm trạng không tốt à?”
Tịch Bối ngơ ngác nhìn vật trang trí hình tiểu đoàn tử mũm mĩm trên bàn, sau một lúc lâu mới đột nhiên lắc đầu: “Không có… tâm trạng em vẫn ổn.”
“Ai dà…”
Giang Uyển Kiều nghiêm túc lắc đầu, giọng điệu đầy chắc chắn: “Chị không tin đâu. Rõ ràng trông em như đang thất thần, hồn bay phách lạc vậy!”
Cô giả vờ đẩy gọng kính không tồn tại trên sống mũi, trịnh trọng nói:
“Em có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi câu em nói đều có thể trở thành bằng chứng trước tòa! Nào, khai mau! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị còn thấy hôm nay Tần cẩu hình như cũng không có mặt, tiết học này cậu ta đi đâu rồi?”
Tịch Bối lắc đầu, giọng nói nhẹ bẫng:
“Em không biết...”
Chuyện xảy ra đêm qua, chỉ một phút bất cẩn đã trở thành khoảnh khắc bối rối nhất trong suốt những năm qua của Tịch Bối.
Cậu vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, hình ảnh trong giấc mơ khiến cậu nhận ra bản thân không hề ghét bỏ nó. Ngược lại, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút bá đạo và dịu dàng ấy... lại giống hệt Tần Ý An ngoài đời thực. Nghĩ đến đây, đôi tai Tịch Bối bất giác đỏ bừng.
------
Tần Ý An nhìn dáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697133/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.