Tịch Bối đứng ngây người tại chỗ.
Trước khi thẳng thắn với Tần Ý An, cậu đã nghĩ đến vô số kết quả. Những kết quả tồi tệ nhất có rất nhiều loại, ví dụ như Tần Ý An cảm thấy bộ dạng này của cậu thật ghê tởm, cho dù Tịch Bối có mơ thấy anh, anh cũng không thể chấp nhận được, hai người lâm vào bế tắc; lại ví dụ như Tần Ý An vì bị Tịch Bối mơ thấy, nên lập tức nhận ra tâm tư của mình, ngược lại đi theo cô gái khác.
Những suy nghĩ miên man này nếu nói ra, Tịch Bối cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Đương nhiên, Tịch Bối cũng đã hình dung những kết quả tốt đẹp, ví dụ như Tần Ý An căn bản không để bụng, việc mình thẳng thắn cũng không có gì to tát, nhiều nhất là bị hắn trêu đùa một hai câu.
Chính là, dù cho Tịch Bối có tưởng tượng viển vông đến đâu, cậu cũng chưa từng nghĩ tới khả năng này— Đó là, Tần Ý An đã mơ thấy cậu từ ba năm trước.
Hơn nữa, trong giấc mơ của anh, chỉ có duy nhất một người là cậu.
“Lần sau không được phép vì chuyện này mà tách ra ngủ với anh.”
Tần Ý An đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng đưa tay lên búng nhẹ vào trán Tịch Bối, giọng nói dịu dàng nhưng không cho phép phản bác, dù sao thì chuyện này cũng không có gì để bàn cãi.
“Nghe rõ chưa?”
Tịch Bối sờ nhẹ lên trán, nơi vừa bị hai ngón tay búng nhẹ, không đau, chỉ hơi tê ngứa, như thể vẫn còn vương vấn hơi ấm từ ngón tay Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697136/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.