“Chúng tôi về rồi đây!” Giang Uyển Kiều vui vẻ nhảy cẫng lên, “Vừa nãy xếp hàng đông quá trời, tụi mình chờ hơn mười phút mới lấy được nước, tổng cộng tám chai lận!”
“Này, Du Nhiên, cậu cầm phần này... Tiểu Bối, lát nữa em đi lấy cùng Tần cẩu đi, sức cậu ta khỏe, để cậu ta xách.”
Sắc mặt Tịch Bối vẫn còn hơi tái nhợt, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ẩn trong bóng râm, không nhìn rõ lắm.
“An An đâu?” Tịch Bối khẽ hỏi, “Anh ấy đến chưa?”
“Đến rồi.” Giọng nói vang lên từ phía sau Tịch Bối.
Tịch Bối theo phản xạ quay đầu lại. Dưới ánh mặt trời chói chang, đôi mắt trong veo của cậu hơi nheo lại, nhìn thấy một dáng người cao gầy, vững chãi.
“Sao vậy?” Tần Ý An lập tức nhận ra điều bất thường, đưa tay chạm nhẹ lên trán Tịch Bối, lòng bàn tay hắn áp lên thái dương cậu, lau đi chút mồ hôi: “Sắc mặt em hơi kém, có phải bị say nắng không?”
Tịch Bối theo bản năng li.ếm môi, khẽ lắc đầu.
“Không có.”
Giọng cậu hơi khô khốc: “Chỉ là cảm thấy ngồi xe lâu quá, chưa hoàn hồn lại thôi.”
“Nhưng giờ em ổn rồi, thật đấy!” Tịch Bối nói thêm, “Em chỉ là ngồi lâu quá thôi, đi bộ một lát là được.”
Tần Ý An đau lòng gỡ mũ cho Tịch Bối, vuốt lại mái tóc mềm mại của cậu: “Lúc về không ngồi xe nữa, anh xem có phương tiện nào khác không.”
“Không cần......” Tịch Bối lắc đầu, “Không cần phiền phức vậy đâu.”
Ánh mắt cậu rơi xuống túi đồ trong tay Tần Ý An: “An An mua gì thế?”
Nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697139/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.