Từng dòng ký ức hiện lên trong đầu Tịch Bối.
Cậu nhớ lại cảnh Tần Ý An thuở nhỏ vụng về đưa chiếc áo len bé xíu cho cậu.
Nhớ lại Tần Ý An đàn bản “Lương Chúc”, mỉm cười chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ.
Tịch Bối nhìn thấy Tần Ý An vì mình mà đánh nhau, vì mình mà chủ động chấp nhận hình phạt.
Cậu nghe thấy giọng nói mơ hồ của Tần Ý An trong men say: “Em không giống anh, mong muốn anh như cách anh mong muốn em.” Cậu cũng nghe thấy Tần Ý An cười đầy ý vị: “Anh đã mơ thấy em từ lâu lắm rồi, trước cả khi em mơ thấy anh ba năm cơ.” Tần Ý An, Tần Ý An. Tịch Bối suy ngẫm về mười bảy năm cuộc đời mình, trong đó có đến mười năm luôn có bóng dáng Tần Ý An. Làm sao cậu có thể chấp nhận được đây? Làm sao chấp nhận việc Tần Ý An không còn để ý đến mình? Làm sao chấp nhận được chuyện anh rời xa mình? Làm sao chấp nhận rằng, trong lòng anh, mình không phải là người quan trọng nhất… Hay nói đúng hơn, làm sao chấp nhận việc mình không còn là “bảo bối” của anh nữa? Nếu ngay từ đầu cậu biết mình chỉ là em trai của Tần Ý An, lẽ ra cậu phải chấp nhận từ lâu rồi. Nhưng không Cậu phát hiện ra một điều. Cậu không muốn mình chỉ là em trai của anh ấy. Cậu muốn nhiều hơn thế. Cậu muốn có Tần Ý An. Đôi môi Tịch Bối trắng bệch, như thể vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài. Cậu vô thức lùi về phía sau một bước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697141/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.