Tim Tịch Bối lỡ một nhịp.
Cậu không hỏi “Tại sao anh chỉ muốn em tiêu tiền của anh?”
Cậu cũng không hỏi “Vì sao là em?”
Lần đầu tiên, cậu hiểu rõ trái tim mình. Cậu muốn hỏi, nhưng khi lấy lại tinh thần, khóe môi đã vô thức cong lên một chút.
Một lát sau, cậu lại đè khóe môi đang cong xuống.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, An An… Sao anh biết tất cả chuyện này?”
Tần Ý An ngừng một giây, sau đó đáp: “Bà ngoại nói cho anh biết.”
“Bà ngoại?” Tịch Bối ngạc nhiên.
Tịch Bối mấy năm nay không nghe nhiều về chuyện bên nhà mẹ Tần Ý An, cũng chưa từng đi cùng Tần Ý An đến nhà bà ngoại, khái niệm này rất mơ hồ.
“Thời gian trước bà ngoại liên lạc với ba anh, liên lạc với anh,” Tần Ý An nói khá nhẹ nhàng, “Bà nói, trước kia mẹ anh bệnh, ba anh đưa mẹ đi nước ngoài chữa trị, nhưng thất bại...”
Tịch Bối bất giác siết chặt cổ tay Tần Ý An.
Hắn tiếp tục nói: “Ba anh tin rằng điều kiện y tế nước ngoài tốt hơn trong nước. Nhưng hành trình gian nan, lăn lộn khắp nơi, cuối cùng không bằng ở lại trong nước trị liệu.”
“Bà ngoại rất hận ba anh. Bà nói, nếu không phải vì ông ấy, mẹ anh sẽ không rời đi. Nếu vậy, bà đã có thể gặp mẹ lần cuối.”
Yết hầu Tịch Bối trượt lên xuống: “Nhưng rốt cuộc chú Tần cũng không biết...”
Tần Ý An gật đầu: “Đúng, ông ấy không biết.”
Tần Việt Nguyên trầm mặc, đắm chìm trong suy nghĩ mơ hồ suốt một khoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697143/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.