Tim Tịch Bối lỡ một nhịp.
Cậu không hỏi “Tại sao anh chỉ muốn em tiêu tiền của anh?”
Cậu cũng không hỏi “Vì sao là em?”
Lần đầu tiên, cậu hiểu rõ trái tim mình. Cậu muốn hỏi, nhưng khi lấy lại tinh thần, khóe môi đã vô thức cong lên một chút.
Một lát sau, cậu lại đè khóe môi đang cong xuống.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, An An… Sao anh biết tất cả chuyện này?”
Tần Ý An ngừng một giây, sau đó đáp: “Bà ngoại nói cho anh biết.”
“Bà ngoại?” Tịch Bối ngạc nhiên.
Tịch Bối mấy năm nay không nghe nhiều về chuyện bên nhà mẹ Tần Ý An, cũng chưa từng đi cùng Tần Ý An đến nhà bà ngoại, khái niệm này rất mơ hồ.
“Thời gian trước bà ngoại liên lạc với ba anh, liên lạc với anh,” Tần Ý An nói khá nhẹ nhàng, “Bà nói, trước kia mẹ anh bệnh, ba anh đưa mẹ đi nước ngoài chữa trị, nhưng thất bại...”
Tịch Bối bất giác siết chặt cổ tay Tần Ý An.
Hắn tiếp tục nói: “Ba anh tin rằng điều kiện y tế nước ngoài tốt hơn trong nước. Nhưng hành trình gian nan, lăn lộn khắp nơi, cuối cùng không bằng ở lại trong nước trị liệu.”
“Bà ngoại rất hận ba anh. Bà nói, nếu không phải vì ông ấy, mẹ anh sẽ không rời đi. Nếu vậy, bà đã có thể gặp mẹ lần cuối.”
Yết hầu Tịch Bối trượt lên xuống: “Nhưng rốt cuộc chú Tần cũng không biết...”
Tần Ý An gật đầu: “Đúng, ông ấy không biết.”
Tần Việt Nguyên trầm mặc, đắm chìm trong suy nghĩ mơ hồ suốt một khoảng thời gian dài.
Ông từng tự hỏi liệu có phải bản thân đã quá kiểm soát, cuối cùng khiến người mình yêu rời xa. Giữa hai thái cực giằng co, ông nhìn về phía con trai mình và cuối cùng vẫn lựa chọn phủ nhận tất cả.
Từ sau đó, ông gần như khép kín toàn bộ thế giới của Tần Ý An, kiểm soát hắn chặt chẽ, uốn nắn hắn trở thành người thừa kế hoàn hảo nhất, tuân theo mọi sự sắp đặt và mệnh lệnh của mình. Dường như sự thất bại trong việc kiểm soát người yêu đã trở thành ám ảnh, buộc ông phải bù đắp bằng cách kiểm soát tuyệt đối lên con trai.
Bà ngoại của Tần Ý An từng kịch liệt phản đối hành vi này, nhưng không thể thay đổi gì. Với quyền lực, tiền tài và các mối quan hệ trong tay, Tần Việt Nguyên muốn làm gì thì không ai, kể cả nhà họ Lan, có thể ngăn cản.
Tần Ý An nhìn thấu tất cả.
Hắn không phải chưa từng phản kháng lại ba mình.
Chỉ là đôi khi cảm thấy ông quá đáng giận, nhưng cũng có lúc nhìn thấy ông lẻ loi một mình, lại không khỏi thấy đáng thương.
Tần Ý An im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Thật ra lúc nhỏ, anh không hiểu vì sao bà ngoại và ba lại đối đầu như nước với lửa, vì trong ký ức của anh, mẹ và ba luôn rất yêu thương nhau.”
“Tình cảm của họ… thực sự rất tốt.”
Không giống như những kẻ trăng hoa, ngoại tình, miệng thì nói yêu nhưng ngay cả bản thân còn chẳng kiểm soát nổi, Tần Việt Nguyên là người chung thủy. Ông chưa từng làm điều gì có lỗi với mẹ của Tần Ý An – Lan Vi. Dù gia đình quyền thế, có không ít người tìm cách tiếp cận, quyến rũ, nhưng ông luôn cảm thấy ghê tởm những điều đó.
Ba mẹ của hắn quen nhau qua mai mối, ban đầu chỉ là vì nể mặt bạn bè nên mới gặp mặt, nhưng không ngờ lại trúng tiếng sét ái tình.
Tần Việt Nguyên yêu Lan Vi thật lòng.
Thậm chí khi bà sinh Tần Ý An, ông còn như một chàng trai trẻ non nớt, đứng bên ngoài phòng bệnh khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa tự trách: “Sớm biết vậy thì không sinh.”
Con cái, gia sản đều có thể bỏ qua. Ông chỉ cần Lan Vi.
Đáng tiếc, dù từ nhỏ Tần Ý An chủ yếu được ba và vú nuôi chăm sóc, mẹ hắn rất ít khi nhúng tay, nhưng từ sau khi sinh hắn, sức khỏe bà chưa từng tốt lên.
Bà chạy chữa khắp nơi, uống vô số thuốc, gặp vô số danh y, nhưng cuối cùng vẫn ra đi.
Tần Việt Nguyên luôn lấy lý do bận công tác để tránh về nhà. Dù rõ ràng ông rất thích ở cùng Tần Ý An và Tịch Bối trong căn biệt thự lớn này – nơi từng là ngôi nhà của ông và Lan Vi – nhưng lại không dám quay về nhà.
Bởi vì ông sợ.
Sợ mỗi khi trở về sẽ chạm vào ký ức cũ, khơi lại những đau thương chưa nguôi ngoai.
Ảnh của Lan Vi không được đặt ở nơi khác, mà ở trong phòng ngủ của Tần Việt Nguyên.
Khi ông ấy không có ở nhà, nơi đó luôn khóa cửa.
“...”
Tần Ý An cúi đầu, trầm mặc như thể đang suy nghĩ điều gì đó, không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Đoàn Đoàn, lần sau có thời gian, cùng anh về thăm bà ngoại, được không?”
Tịch Bối ngoan ngoãn gật đầu, giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Được.”
Tần Ý An bước chân rất nhanh, dù cõng Tịch Bối, hắn cũng chỉ mất khoảng hai tiếng để xuống núi, nhanh chóng đưa Tịch Bối về phòng khách sạn của hai người, nhờ quản gia Cố đưa người đến giải quyết chuyện của Tịch Chính Quốc.
Việc giải quyết này tốn khá nhiều thời gian, khi Tần Ý An nói chuyện điện thoại xong với quản gia Cố, trời đã gần tối.
Lúc đầu, Tịch Bối còn ngồi chờ Tần Ý An, nhưng dần dần, cậu tựa vào sofa rồi thiếp đi. Điện thoại cũng trượt khỏi tay, rơi xuống đất phát ra tiếng động nhỏ.
Cậu co người lại thành một cuộn tròn nhỏ, ngay cả khi Giang Uyển Kiều gửi hàng loạt tin nhắn an ủi và ảnh chụp trên núi, cậu vẫn không tỉnh giấc.
Tần Ý An cúi người xuống. Hắn cầm điện thoại của Tịch Bối, chuyển sang chế độ im lặng, hai tay chống xuống bên cạnh cậu.
Tịch Bối hô hấp đều đặn, ngủ say như một đứa trẻ.
Chiếc áo lông cao cổ dù dày đến đâu cũng không thể che hoàn toàn chiếc cổ trắng nõn tinh tế của cậu.
Mềm mại, ấm áp, như một viên kẹo bông gòn.
Trong đầu thoáng hiện lên suy nghĩ này, Tần Ý An cảm thấy không thể tìm được cách nào miêu tả chuẩn xác hơn.
------Nếu có ai vừa nghe đến cụm từ “nhuyễn manh ngoan bảo” liền lập tức phản bác, vậy chắc chắn người đó chưa từng gặp Tịch Bối, hơn nữa, tám phần không phải người tốt!
Tần Ý An không có hứng thú nói chuyện với kẻ không có gu thẩm mỹ.
Ánh mắt hắn có chút ngẩn ngơ mà dừng lại trên người Tịch Bối.
Như ma xui quỷ khiến, Tần Ý An theo bản năng nuốt nước bọt.
Hắn lại lần nữa cúi người xuống, lần này, chóp mũi chỉ còn cách hàng mi dài đen nhánh của Tịch Bối một khoảng rất nhỏ. Hắn gần như có thể cảm nhận hơi ấm phả ra từ gương mặt cậu.
Hơn nữa, còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cậu.
Rõ ràng cả hai đều dùng chung một loại sữa tắm và dầu gội, nhưng hương thơm trên người họ lại mang một nét khác biệt.
Trên người Tần Ý An, hương bạc hà như có chút lạnh lẽo đến thấu xương. Nhưng trên người Tịch Bối, vẫn là hương bạc hà đó, lại có phần thanh mát, dịu nhẹ hơn, thậm chí còn phảng phất chút ngọt ngào không thể diễn tả bằng lời.
“Đoàn Đoàn.” Giọng Tần Ý An nhẹ nhàng, quả nhiên không đánh thức Tịch Bối.
Hắn cũng không gọi nữa, mà lại nuốt nước bọt.
Thật ra, vẫn còn vài lời hắn chưa nói ra.
Tần Việt Nguyên tuy có nhiều điểm không tốt, lại còn có h.am mu.ốn kiểm soát quá mạnh khiến người ta sợ hãi, nhưng Tần Ý An vẫn rất khâm phục ông.
Bởi vì cả đời ông chỉ yêu duy nhất một người.
Nói được làm được, chưa từng qua loa.
Sự chung thủy ấy như đã khắc sâu vào trong xương cốt, khắc vào trong từng sợi gen. Và Tần Ý An cũng kế thừa nét đặc biệt đó, thậm chí còn vô cùng trân trọng nó.
Chỉ là, nếu Tần Việt Nguyên phải hơn hai mươi tuổi mới gặp được tình yêu cả đời của mình, thì Tần Ý An may mắn hơn một chút. Năm tám tuổi, hắn đã nhặt được bảo bối thuộc về mình.
Từ một góc độ nào đó, hắn cảm thấy bản thân có thể hiểu được ba mình.
“Đoàn Đoàn.” Tần Ý An thu lại dòng suy nghĩ của mình, nhẹ giọng gọi.
Tịch Bối cuộn tròn trong chăn, ngủ say đến mơ màng, hơi thở đều đặn.
Nhưng mùi hương trên người Tần Ý An đối với cậu mà nói đã quá quen thuộc, quen đến mức chẳng thể nào nảy sinh bất kỳ sự cảnh giác nào. Cậu chỉ khẽ “ừm” một tiếng, trở mình rồi tiếp tục ngủ.
Vì cậu thay đổi tư thế, nên môi Tần Ý An trực tiếp chạm vào tai cậu.
Vành tai nhỏ mềm mại, còn hơi ửng hồng.
Sau khi phát hiện ra ý muốn của mình, Tần Ý An không còn làm những hành động quá đáng với Tịch Bối nữa. Trước kia hắn còn thỉnh thoảng cắn tai Tịch Bối, nhưng bây giờ chỉ hôn nhẹ một cái cũng cảm thấy mạo phạm.
Mặt hắn căng thẳng, tim trái đập mạnh mẽ ngoài tầm kiểm soát, phập phồng khiến hơi thở hắn nóng rực.
Tịch Bối dường như cảm thấy nhột, vô thức chớp mắt tỉnh dậy, mơ màng gọi: “An An……”
Tần Ý An trầm giọng đáp: “Anh đây.”
Hắn cuối cùng hoàn hồn, chống tay đứng dậy: “Anh đặt cơm hộp rồi, lát nữa ăn chút rồi ngủ nhé... Anh còn mua cái chậu nữa.”
“…Chậu?” Tịch Bối trên mặt vẫn còn vết hằn do bị chăn đè, nghiêng đầu khó hiểu, “Mua chậu làm gì?”
Tần Ý An không trả lời ngay, trước tiên đưa hộp sủi cảo nhân tôm cho cậu, sau đó mới đi vào phòng tắm, loay hoay một lúc rồi bưng ra một chậu nước ấm có nhiệt độ vừa phải.
Tịch Bối đang nhai miếng hoành thánh, nhìn thấy cảnh này thì nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác giơ muỗng lên: “An An, ăn đi nè…”
Ngay sau đó, Tần Ý An đã cúi xuống cởi giày cho cậu.
Tịch Bối trợn tròn mắt.
Chân cậu có chút mệt, hơn nữa chắc là do bị Tịch Chính Quốc đẩy một cái, va vào đâu đó, hơi bẩn.
Nhưng Tần Ý An cõng cậu xuống núi, hẳn là mệt hơn mới đúng—
Tất trắng của Tịch Bối dính chút bùn đất trên núi, còn có vụn lá phong.
Tần Ý An cởi tất của cậu ra, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay đỡ lấy gan bàn chân, kiểm tra nhiệt độ nước, xác định không quá nóng rồi mới thả chân cậu vào.
Hành động này của hắn hoàn toàn không có bất cứ ý gì khác.
Không dám lén hôn, không dám lén cắn, những việc đó quá mức điên cuồng, khiến hắn không yên lòng.
Nhưng chuyện này thì khác.
Hắn cho rằng đây là điều mà một người thân trong gia đình có thể làm.
Nước ấm bao bọc lấy làn da, đôi bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng của thiếu niên nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn chân Tịch Bối.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại có cảm giác như đang cào vào lòng, khiến cậu ngứa ngáy đến mức không thể kiểm soát.
Chiếc muỗng trên tay Tịch Bối suýt rơi xuống, cậu khẽ run giọng: “An An… Sao anh lại rửa chân cho em…”
Môi cậu vô thức mím chặt, khuôn mặt nóng bừng lên, đuôi mắt long lanh, ửng hồng như sắp trào nước mắt.
“Sao vậy?” Giọng Tần Ý An rất bình thường, bàn chân mềm mại trong tay hắn được xoa bóp vừa phải.
Hắn thích Tịch Bối, yêu Tịch Bối, nên hôn môi là một chuyện khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng bọn họ là thanh mai trúc mã, đã ngủ chung một giường từ nhỏ, lớn lên cùng một cái chăn, nhiều lúc hắn cũng không nhận thức được rằng những hành động khác của mình lại thân mật đến vậy.
“Để em tự làm được rồi…” Tịch Bối đỏ mặt, lắp bắp, “Anh ăn cơm đi…”
“Nếu không… tối nay em lại mơ mất…”
Vừa nói xong, cậu liền nhận ra mình vừa lỡ lời.
Tịch Bối giật mình như một chú thỏ con, theo bản năng giơ tay che miệng, sau đó mới xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Động tác của Tần Ý An khựng lại một chút, tay vẫn đang nắm mắt cá chân cậu, giọng trầm xuống: “Mơ gì?”
“Về anh”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.