🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hai người không hẹn mà cùng tiến lại gần nhau.

Chóp mũi họ khẽ chạm vào nhau, đôi mắt dần nhắm lại, bờ môi hơi hé mở, chỉ còn cách vài centimet nữa là chạm vào nhau.

Giữa không gian tràn ngập hơi thở ấm nóng đan xen, đột nhiên điện thoại của Tần Ý An vang lên.

“Reng reng reng ——“

Tiếng chuông mặc định của iPhone, dồn dập như đòi mạng.

Chết tiệt.

Hai người cứng đờ.

Tịch Bối theo bản năng mở mắt, nhìn tên người gọi trên màn hình, Tần Ý An giữ chặt đầu cậu, giọng khàn khàn nói: “Tiếp tục.”

Dứt lời, hắn thẳng tay tắt cuộc gọi.

Tịch Bối không hiểu sao, theo bản năng li.ếm môi, cảm thấy cổ họng khô khốc.

Hành động nhỏ của cậu bị Tần Ý An phát hiện.

Tần Ý An, người đang ở giữa tuổi thanh niên và đàn ông trưởng thành, mang một khí chất rất độc đáo, khí chất đó càng nổi bật khi hắn lộ ra vẻ “dụ hoặc”.

Hắn nhắm mắt, đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng mút lấy môi dưới của Tịch Bối.

“Cho anh li.ếm một chút.”

Hắn trông như đang hỏi ý kiến Tịch Bối, nhưng thực ra đã quyết định sẵn rồi.

Mặt Tịch Bối đỏ bừng, vành tai như sắp bốc cháy, cả người mềm nhũn tựa vào người hắn, từ cổ họng khe khẽ phát ra một tiếng rên nhẹ.

Tần Ý An cười khẽ.

Không phải kiểu cười trêu ghẹo hay dịu dàng thường thấy.

Nụ cười lần này mang theo sự trêu chọc, pha lẫn chút cưng chiều.

Khi nhận ra điều này, Tịch Bối như bị nụ cười ấy mê hoặc, chủ động nghiêng người tiến tới, muốn đặt môi lên môi anh.

Khi hai người sắp chạm vào nhau ——

“Leng keng leng keng!!”

Hai người giật mình.

Lần này tiếng chuông nghe còn dồn dập hơn hai lần trước, thực sự còn hơn cả đòi mạng, phá hỏng không khí hơn hẳn.

Người biết số Tần Ý An không nhiều, điện thoại làm phiền thường chỉ gọi một lần rồi thôi, người gọi đến lần này chỉ có thể là người quen của Tần Ý An.

Hắn nhỏ giọng chửi thề, yết hầu khẽ chuyển động.

“Keng keng keng!!”

Tiếng chuông không vì sự khó chịu của hắn mà dừng lại, vẫn kiên trì vang lên.

Ồn ào chết đi được.

Tần Ý An rất hiếm khi lộ vẻ bực bội như vậy.

Tịch Bối không nhịn được, dựa vào người Tần Ý An cười cong mắt, ôm cổ hắn dỗ dành: “Mau nghe đi.”

Dù không muốn, Tần Ý An vẫn đưa tay lấy điện thoại.

“Nếu đây là Tần Tư Vũ gọi để hỏi mua giày bóng rổ ở đâu...” – Giọng hắn đầy lạnh lùng– “Hoặc là Tạ Diệp lại hỏi mấy câu hỏi ngớ ngẩn...”

Hắn lật điện thoại lên, liếc nhìn màn hình rồi lạnh lùng tuyên bố: “Anh nhất định tuyệt giao với cả hai.”

Tịch Bối phì cười, vỗ nhẹ sau cổ hắn như an ủi: “Thôi mà, mau nghe đi.”

Tần Ý An miễn cưỡng nhìn người gọi, mắt không khỏi cụp xuống, lạnh lùng nhấn nghe.

“Tút ——“

Im lặng hai giây.

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Tần Ý An, sao vừa nãy không nghe điện thoại của ta?”

“Con đang làm gì?”

“...”

Tần Ý An bật loa ngoài, nhìn Tịch Bối.

Giọng hắn còn hơi khàn, nghe không có sơ hở: “Con vừa ngủ, có chuyện gì không?”

Tần Việt Nguyên nghe giọng tự nhiên của hắn, mới “Ừ” một tiếng.

Bên kia có tiếng lật tài liệu, giọng nói không giận mà uy: “Đi chơi thu, chơi được nửa chừng, con đi đâu mất rồi? Lão Cố từ tối qua bị con gọi đi rồi phải không, giờ ông ấy cũng không biết nghe ai.”

Tịch Bối không khỏi nhíu mày, lo lắng nhìn Tần Ý An.

Tần Ý An vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Không cần cố tình hỏi rõ, con và Đoàn Đoàn đang ở nhà bà ngoại. Chú Cố chắc chắn đã nói với ba rồi. Bà ngoại đột nhiên nhớ chúng con, nên đến chỗ chúng con du lịch, rồi đưa chúng con về.”

Tịch Bối nắm chặt cổ áo Tần Ý An, nghe hắn mặt không đổi sắc “nói dối”, có chút lo lắng.

Cậu định buông tay, nhưng Tần Ý An lại nắm lấy tay cậu.

Anh khẽ nhép môi, nói bằng khẩu hình---“Ông ấy không biết.”

Quả nhiên, Tần Việt Nguyên không hề hay biết.

Thông tin từ Tần Ý An và từ Cố quản gia trùng khớp, nên ông cũng không nghi ngờ gì nữa.

Hơn nữa, ông ta không sợ trời không sợ đất, nhưng lại không dám tiếp xúc nhiều với Lan Quân, Tần Ý An và Tịch Bối đang ở chỗ bà Lan, ông ta...

“Biết rồi,” Tần Việt Nguyên vội nói, “Ở bên bà ngoại nhiều cũng tốt. Học hành đừng bỏ bê, cúp máy đây.”

Cuộc gọi đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ còn Tần Ý An và Tịch Bối nhìn nhau.

Tần Ý An hơi khó chịu, ném điện thoại sang một bên.

“Ba” là người có tính kiểm soát rất mạnh, luôn muốn nắm quyền chủ động. Cuộc gọi này khiến tâm trạng vui vẻ vừa nãy của họ hoàn toàn tiêu tan, gần như báo hiệu những tháng sắp tới họ sẽ phải đối mặt với điều gì.

Nhưng may mắn là, họ vẫn còn bà ngoại, còn Cố quản gia.

Họ không nói gì, nhưng dường như đã hiểu ý nhau.

“Bà ngoại nói đúng,” Tần Ý An nói nhỏ, nhéo má Tịch Bối, “Đoàn Đoàn, sau này chúng ta có thể phải thường xuyên đến nhà bà ngoại.”

Tịch Bối gật đầu.

Từ một góc độ nào đó, Tần Ý An cảm thấy hắn và Tịch Bối giống như đang sống trong câu chuyện “Cô bé Lọ Lem”.

Họ được “bà tiên” giúp đỡ để bước vào lâu đài. Nhưng đến trước mười hai giờ, họ vẫn phải quay về gác mái.

Dù Tần gia sống trong một biệt thự cao cấp, nhưng sự kiểm soát ngày càng chặt chẽ của Tần Việt Nguyên khiến nơi đó chẳng khác nào một căn gác áp mái ngột ngạt.

Ông không chỉ giao Cố quản gia chăm sóc hai đứa trẻ, mà còn bố trí hai gương mặt xa lạ để “theo dõi” họ.

Mỗi lần bị hai người kia nhìn chằm chằm, cả Tần Ý An và Tịch Bối đều cảm thấy không thoải mái.

Ngoài giờ học, tập golf và cưỡi ngựa, dù chỉ có một ngày Chủ Nhật, họ vẫn muốn đến Lan Quân đường trạch—bởi chỉ khi ở đó, họ mới không bị “giám sát”, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tình trạng này ngày càng nghiêm trọng hơn.

Đến kỳ nghỉ Nguyên Đán, hai người dứt khoát không về nhà.

Tần Việt Nguyên vốn định bay về Kinh Bắc, nhưng khi nghe hai đứa nhỏ muốn ở lại đường trạch, ông tỏ ra không vui.

Nhưng sau đó, Lan Quân gọi điện.

“Tôi muốn đón hai đứa nhỏ về đón năm mới cùng tôi. Cũng tiện bù lại sinh nhật mà trước đây tôi chưa thể tổ chức cho chúng.”

Những năm trước, vì Tần Việt Nguyên, bà chưa bao giờ được cùng hai đứa trẻ trải qua một sinh nhật đúng nghĩa.

Lần này, bà quyết định không bỏ lỡ nữa.

Vậy nên, Tần Việt Nguyên vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Tần Ý An và Tịch Bối cũng thành công giành được “tự do”.

Họ mời Giang Uyển Kiều, Tần Tư Vũ và những người khác đến nhà bà ngoại, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ.

Sinh nhật Tần Ý An là ngày 2 tháng 1, sinh nhật Tịch Bối là ngày 6 tháng 1, rất gần nhau, nhưng hai người cách nhau một tuổi.

Nói cách khác, khi học lớp 12, Tần Ý An đã đủ tuổi thành niên, nhưng Tịch Bối phải đợi đến khi vào đại học mới đủ 18 tuổi.

Phải đợi thêm một năm nữa.

Tần Ý An thất thần nghĩ.

“Ngoài bánh kem, các cháu có thích món gì đặc biệt không?”

Lan Quân mỉm cười hỏi, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

Bà vừa dặn phòng bếp chuẩn bị một bữa ăn tươm tất, đồng thời cho người trang trí lại đường trạch, biến không gian trở nên náo nhiệt, vừa mang không khí năm mới, vừa có niềm vui sinh nhật.

Tần Ý An dừng lại, nói: “Đồ ăn vặt.”

Lan Quân ngạc nhiên: “Tiểu Bối thích ăn à? Vậy bà bảo người đi mua...”

Vừa dứt lời, cửa lớn mở ra.

Tịch Bối xách hai túi McDonald’s bước vào.

Phía sau cậu còn có vài người bạn khác, cậu cười ngoan ngoãn rồi nhanh chóng chạy đến trước mặt bà ngoại: “Bà ngoại, tụi con đến rồi!”

“Bà ngoại khỏe ạ!” Mấy người bạn phía sau đồng loạt chào.

“Chà, chào các cháu.”

Lan Quân dịu dàng đáp lời, rồi nhìn túi McDonald’s trong tay Tịch Bối:

“Ý An nói cũng không sai nhỉ. Tổ chức sinh nhật mà các cháu lại muốn ăn thức ăn nhanh sao?”

“Bà ngoại, bà ngoại ơi,” Tần Tư Vũ cười tít mắt, “Chú ấy không cho bọn cháu ăn, nhưng bọn cháu biết bà là nhất, chắc chắn sẽ cho bọn cháu ăn mà ~”

“Phải có khoai tây chiên và cánh gà mới gọi là tiệc sinh nhật chứ ạ!”

“Đúng rồi, đúng rồi!”

Trước đây, bọn họ cũng từng đến Tần trạch để tổ chức sinh nhật cho Tần Ý An và Tịch Bối, nhưng lần nào Tần Việt Nguyên cũng sắp xếp một bữa tiệc tối sang trọng—

Không phải là Tần Việt Nguyên không tốt, chỉ là bọn họ dù sao cũng vẫn là trẻ con.

Tần Việt Nguyên luôn tự ý sắp xếp mà không hỏi bọn họ muốn ăn gì, dù bọn họ không muốn ăn.

Chỉ có lần này tổ chức sinh nhật cho hai người, bọn họ mới cảm thấy thoải mái và vui vẻ chưa từng có, thậm chí mang theo hai túi đồ ăn nhanh đến cũng không cần lo lắng bị mắng.

Sự thay đổi này không quá rõ ràng, giống như việc Tần Ý An và Tịch Bối từ nhà họ Tần chạy đến nhà bà ngoại vậy. Bề ngoài trông rất bình thường.

Nhưng Giang Uyển Kiều, với giác quan nhạy bén của một cô gái, cảm giác mơ hồ rằng giữa hai người họ đã có chuyện gì đó xảy ra.

Cô không biết chính xác là gì, nhưng… có lẽ không phải chuyện xấu.

Bà ngoại vốn rất chiều chuộng bọn trẻ, liền mỉm cười nói: “Được rồi, các cháu cứ mang đồ vào phòng khách ăn uống thoải mái đi. Bà già rồi, lên lầu nghỉ trước đây. Có gì cần thì cứ gọi nhà bếp nhé.”

Bà chủ động rời đi, để không gian riêng cho mấy đứa nhỏ chơi đùa.

“Cảm ơn bà ngoại ——“

Sau tiếng đồng thanh, mọi người nhìn nhau, vỡ òa trong tiếng hoan hô.

Họ nhanh chóng xé bao bì túi thức ăn, bày đầy bàn trà với đồ ăn vặt và thức uống. Máy chiếu cũng được bật lên, cả căn phòng tràn ngập không khí náo nhiệt của một bữa tiệc. Đến cả bia và cocktail cũng được bày ra.

“Tần cẩu, cái này cho cậu,” Giang Uyển Kiều ngậm một miếng khoai tây chiên, người đầu tiên tặng quà, “Tiểu Bối, cái này cho em.”

Tạ Diệp và Nghiêm Du Nhiên cũng không chậm trễ, họ cũng tặng quà.

Quà nhanh chóng chất đầy sau lưng ghế sofa của Tần Ý An và Tịch Bối: giày cho Tần Ý An, sách quý hiếm, bút máy đặt làm riêng; đồ điêu khắc mỹ nghệ từ đấu giá cho Tịch Bối, trang sức ...

Tần Tư Vũ tặng xong những món quà đắt tiền, lại lục lọi, thần bí lấy ra một chiếc USB từ trong túi.

“Những thứ kia chỉ là tặng cho có thôi,” cậu ta nhếch mép cười ranh mãnh. “Cái này mới là quà xịn nhất hôm nay!”

“Ồ nha,” Giang Uyển Kiều trêu chọc, “Cậu lợi hại ghê ta!”

“Không tin hả?” Tần Tư Vũ hừ một tiếng. “Dù sao mấy người cũng không hiểu cái này đâu. Cái này là dành riêng cho Tần cẩu!”

Cậu ta làm mặt quỷ một cái, rồi bất ngờ giơ tay ném chiếc USB về phía Tần Ý An.

Tần Ý An đang cúi đầu nặn tương cà cho Tịch Bối, nghe thấy tiếng động, lập tức giơ tay bắt lấy chiếc USB.

Rồi không nể mặt nói: “Không muốn xem.”

Khóe môi Tịch Bối vừa dính một ít tương cà. Cậu đưa tay lau, nhịn không được phì cười.

“Tôi thề, cậu không muốn xem? Tôi vất vả lắm mới tìm được,” Tần Tư Vũ khoa trương, “Xem đến mức mắt tôi sắp thủng lỗ, cậu...”

Cậu ta nói đến đây thì bị Tạ Diệp nhanh tay bịt miệng lại.

Tạ Diệp nghiêm túc nhắc nhở: “Ở đây có con gái với trẻ con đấy, đừng có nói bậy. Lát nữa lén lút gửi riêng cho cậu ấy là được.”

Tần Tư Vũ “phì phì phì” vào mặt Tạ Diệp.

“Tư tưởng của cậu thật ô uế!” Hắn hùng hồn mở điện thoại kết nối với máy chiếu, “Trong đó toàn là phim kinh dị tôi tỉ mỉ sưu tầm.”

Lời còn chưa dứt, màn hình đã chiếu những thứ hắn nói, đoạn mở đầu phim kinh dị vang lên.

Mọi người: “...”

“Sinh nhật không phải là phải có chút kí.ch thí.ch sao?” Tên ngốc Tần Tư Vũ nghiêm trang nói. “Ai sợ thì tự giác đứng dậy ra ngoài đi!”

Quả nhiên, lời khiêu khích này đã chọc trúng Giang Uyển Kiều. Cô cười nhạt, khoanh tay lại rồi nói: “Chỉ có vậy thôi sao? Để xem lát nữa ai mới là người sợ. Mở lớn âm thanh lên đi!”

“...”

Mọi người bắt đầu tranh cãi, kéo rèm tắt đèn.

Tịch Bối cong mắt cười tủm tỉm ngậm một miếng khoai tây chiên, rõ ràng không tham gia vào cuộc chiến.

Nhưng trong bóng tối, cậu bỗng cảm thấy eo mình bị ai đó ôm lấy, cả người được nhấc lên, ngồi vào lòng một người ấm áp.

Hành động của họ không thu hút sự chú ý, nhưng dù sao cũng đang ôm ấp dưới mắt mấy người bạn... Khi hoàn hồn, Tịch Bối cảm thấy tim mình đập nhanh không kiểm soát.

Hơi thở quen thuộc mang theo hơi nóng khiến người ta run rẩy, phả vào gáy mềm mại của cậu.

“Có sợ không?” Tần Ý An thì thầm.

Đôi mắt mang tơ vàng của hắn chứa đựng ý cười, “Có muốn anh trai ôm không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.