🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tịch Bối ngẩng cao cổ, nhỏ giọng nói: “Không sợ!”

Sợ là thua.

Tần Ý An hơi ngước mắt, nhướn mày: “Thật không?”

Chưa đợi Tịch Bối trả lời, mọi người đã kinh hô.

Bộ phim tên “Tĩnh mịch”, bắt đầu chiếu từ lúc mọi người đùa giỡn, giờ đến cảnh con rối gỗ xuất hiện.

Con rối gỗ trông rất... ghê rợn, Tần Tư Vũ hoảng sợ, ôm chặt cổ Tạ Diệp: “Má nó!”

Giang Uyển Kiều cười khẩy, định chế giễu: “Cậu không phải nói không sợ sao... Má nó, sao con rối cứ nhìn chằm chằm người xem vậy!”

Cô ôm chặt tay: “Má nó!!”

Tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.

Khi nữ phụ trong phim phát ra tiếng hét chói tai, bị cắt lưỡi, tiếng chửi mới im bặt.

Mọi người vội vàng bịt miệng, biến câu “Má nó!” thành tiếng “Ô ô” nghẹn lại trong cổ họng.

Tịch Bối tựa vào lòng Tần Ý An, đã sớm bị tình tiết gay cấn của bộ phim cuốn đi, quên mất mình vừa mới mạnh miệng nói gì. Đôi mắt tròn xoe đen láy mở lớn, không chớp nhìn chằm chằm lên màn hình.

Không biết cậu thực sự không sợ hay chỉ đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Dù sao Tần Ý An cũng chẳng thấy hứng thú gì với mấy thứ này. Trong nhóm, hắn là người bình tĩnh nhất.

Thấy Tịch Bối mải mê theo dõi bộ phim, hắn khẽ nhéo má cậu một chút, rồi có vẻ không vui mà nhẹ nhàng đặt cậu xuống khỏi người mình.

Tịch Bối không để ý, vẫn chăm chú theo dõi cốt truyện, vô thức nuốt nước bọt.

Trên màn hình, nam chính vừa về nhà đã thấy trên giường bị phủ một tấm khăn trải giường màu trắng kỳ dị.

Ngay khi anh ta giật tấm khăn ra—
Một gương mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trừng, lưỡi bị nhổ nguyên cả gốc của người phụ nữ xuất hiện ngay sát mặt!

“A a a a ——”

Tần Tư Vũ hét toáng lên.

Tịch Bối giật mình, bịt miệng, vội lùi lại, muốn trốn vào lòng Tần Ý An.

Nhưng cậu hụt mất!

Cậu mở to mắt.

Cùng lúc đó, trên màn hình, con rối gỗ từ từ đứng dậy. Đôi mắt trống rỗng đảo một vòng rồi chằm chằm nhìn về phía khán giả.

Giang Uyển Kiều giật lùi một bước, quay đầu nhìn Tịch Bối, hận không thể níu chân cậu mà hét lên: “Tiểu Bối! Tiểu Bối! Em sợ không?!”

Cảm giác chân mình bị giữ chặt, Tịch Bối cứng đờ cả người. Cậu cố gắng nở nụ cười trấn an, đè nén nỗi sợ trong lòng, giả vờ bình tĩnh đáp: “Em không sợ.”

“Uyển Kiều tỷ cũng đừng lo, thật ra đây chỉ là giả thôi, nam chính chắc chắn không sao đâu!”

Lúc này Giang Uyển Kiều mới thở phào, buông tay ra, nhanh chóng vớ một miếng khoai chiên nhét vào miệng.

Bộ phim vẫn tiếp tục với những cảnh rùng rợn hơn.

Phía trước, Tạ Diệp và Tần Tư Vũ cũng bị dọa đến mức hét lên, không khí trong phòng trở nên hỗn loạn.

Thế nhưng, sau khi trấn an được Giang Uyển Kiều, chính Tịch Bối lại run rẩy còn dữ dội hơn cô.

Không nói hai lời, Tịch Bối lập tức chui vào lòng Tần Ý An, cuộn tròn trong vòng tay hắn, cả người run rẩy.

Ở nhà cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu xanh nhạt, hơi rộng so với người cậu, vòng eo nhỏ nhắn, mảnh khảnh, một tay có thể ôm trọn, cái mông mềm mại cũng ép vào lòng Tần Ý An.

Chỉ đến khi được Tần Ý An ôm chặt, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Ý An khẽ cười.

Hắn không nặng không nhẹ nhéo một cái vào phần thịt mềm bên hông Tịch Bối, rồi nhẹ giọng hỏi: “Không phải nói không sợ sao?”

Tịch Bối vội ôm cổ Tần Ý An, vùi đầu vào cổ hắn, lắc đầu, giọng mềm nhũn: “Sợ, sợ muốn chết...”

Rõ ràng trước mắt là bộ phim kinh dị đầy k.ích th.ích, nhưng Tần Ý An suýt nữa bật cười vì Đoàn Đoàn trong lòng.

Sao lại đáng yêu thế này?

Khi đối mặt với Giang Uyển Kiều và những người khác, cậu như một mặt trời nhỏ rạng rỡ, nghiêm túc nói rằng tất cả chỉ là giả.

Nhưng khi chỉ có hai người, cậu lập tức rúc vào lòng hắn, nũng nịu nói rằng mình rất sợ.

Bảo bối nhỏ ngốc nghếch.

Tần Ý An nhịn không được bật cười. Hắn cảm thấy tim mình như bị ai đó cắn một cái, tê dại đến khó chịu.

“Có anh ở đây,” Tần Ý An nhẹ nhàng xoa tóc cậu, “Đừng sợ.”

Tịch Bối lập tức gật đầu, tìm được chỗ dựa vững chắc, nhưng dù sợ vẫn không nhịn được quay đầu nhìn màn hình.

Trong phim, nam chính mang con rối gỗ đáng sợ quay lại ngôi làng năm xưa để tìm cách chôn nó xuống nghĩa địa.

Hàng loạt chuyện kinh dị xảy ra trong làng, mọi người phát hiện, nếu ai hét to, sẽ bị con rối gỗ cắt lưỡi, chết rất tàn nhẫn!

“Má nó, má nó! Gan to thật đấy!” Tần Tư Vũ bồn chồn, cố hạ giọng, “Tôi chịu hết nổi rồi, má nó, tôi muốn đi vệ sinh...”

“Tôi cũng muốn... Cậu nói nhỏ thôi!”

Tạ Diệp cũng sợ hãi, nín thở, không nhịn được đấm Tần Tư Vũ một cái.

Tần Tư Vũ vội bịt miệng.

Đến khi Giang Uyển Kiều cũng nhỏ giọng nói: “Thật ra, đi vệ sinh cũng không tệ...”

Tần Tư Vũ quay sang nhìn Tạ Diệp, rồi nhìn Giang Uyển Kiều.

Ba người nhìn nhau, ánh mắt rực lửa.

Họ đứng dậy.

Tần Tư Vũ bình tĩnh nói: “Tôi không sợ, tôi chỉ muốn đi vệ sinh.”

Giang Uyển Kiều gật đầu: “Tôi không sợ, tôi chỉ muốn đi cùng Tần Tư Vũ.”

Tạ Diệp phụ họa: “Tôi cũng không sợ, tôi chỉ đi giám sát Tần Tư Vũ.”

Họ quá nhát gan, không kịp nhìn Tần Ý An và Tịch Bối, đã chạy vào nhà vệ sinh.

Thật không có tình anh em gì cả.

Tịch Bối cũng định đứng dậy, nhưng họ nhanh quá, chạy mất tăm, cậu vẫn còn ngồi trong lòng Tần Ý An.

Giờ chỉ còn Tịch Bối run rẩy và Tần Ý An bình tĩnh xem phim.

Tần Ý An không sợ, nhưng Tịch Bối thì sợ.

Cậu không nhịn được rùng mình, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười, nói:

“An An, em kể chuyện cười cho anh nghe nhé? Kể chuyện cười xong… sẽ không còn sợ nữa…”

Tần Ý An gật đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng Tịch Bối, nghe cậu từ từ kể.

“Chuyện là vầy, có một người vô tình xuyên vào bộ phim này. Nhưng dù bị dọa thế nào, anh ta cũng không hét lên.”

Tần Ý An gật đầu: “Ừm, sau đó thì sao?”
Tịch Bối dần cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện, tiếp tục:

“Sau đó, con búp bê Mary quay sang hỏi anh ta: ‘Ngươi rốt cuộc vì sao không la lên? Là ta chưa đủ đáng sợ, hay là ngươi quá bình tĩnh?’”

“Anh ta cười ha ha, cuối cùng cũng mở miệng, lắc đầu nói: ‘Cô sai rồi, tôi là người câm, tôi làm sao có thể hét được chứ!’”

“...”

Chuyện cười lạnh ngắt.

Nhưng Tịch Bối kể xong thì lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cậu hít sâu một hơi rồi bật cười: “Có phải rất buồn cười không?”

Tần Ý An nhìn cậu, đôi mắt tràn đầy sự cưng chiều, gật đầu: “Ừ, rất buồn cười.”

“Em đã bảo mà, thế này em không sợ nữa...”

Tịch Bối thở phào, quay đầu nhìn màn hình.

Nam chính và cảnh sát bị dồn vào đường cùng, hàng trăm con rối gỗ xếp thành một bức tường kính, con nào con nấy đều lộ vẻ mặt dữ tợn!!

Tịch Bối run rẩy: “Em, em—“

Còn chưa kịp nói thêm một câu chuyện cười để an ủi bản thân, cậu bỗng cảm thấy đôi mắt mình bị một bàn tay lớn nhẹ nhàng che lại.

Tịch Bối im bặt.

Trước mắt tối đen như mực, cậu bất lực nuốt khan, chỉ cảm nhận được cằm mình bị nâng lên, bị ép phải quay về một hướng.

Hơi thở nóng rực chầm chậm tiến lại gần, mang theo một chút ý cười.

“Anh có một cách, không phải người câm, cũng có thể thoát thân,” giọng Tần Ý An như mê hoặc, “Đoàn Đoàn có muốn thử không?”

Tịch Bối nuốt nước bọt, lí nhí hỏi: “Là... là cách gì?”

Tần Ý An khẽ nói: “Giúp anh tháo kính ra.”

Máu trong người Tịch Bối như ngừng chảy.

Cậu khẽ run đưa tay, tháo kính của Tần Ý An.

Đôi mắt màu lưu ly lập tức nhìn cậu.

Môi nóng áp chặt vào nhau, hơi thở đan xen, đầu lưỡi Tịch Bối bị Tần Ý An dịu dàng quấn lấy, đôi môi nhỏ mềm mại còn bị cắn nhẹ, đỏ bừng lên vì hơi nóng.

Một chút sốt cà chua còn vương bên khóe môi, Tịch Bối ngơ ngác, cảm giác Tần Ý An cố tình chạm vào, dịu dàng hôn đi hôn lại nơi đó.

Đến khi Tịch Bối toàn thân mềm nhũn, áo hoodie xanh nhạt xộc xệch, phải vòng hai chân qua người Tần Ý An mới không trượt xuống, Tần Ý An mới khẽ nói: “Hôn môi.”

Tịch Bối đầu óc mơ hồ, không còn chút sức lực, mềm nhũn tựa vào người Tần Ý An, sau một lúc lâu mới lí nhí “Ừm ừm” hai tiếng.

“Đoàn Đoàn thấy có tác dụng không?”
Tần Ý An khẽ cắn môi cậu, giọng trầm thấp: “Hửm?”

Tịch Bối ngơ ngác gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có, có tác dụng lắm.”

Đằng sau bỗng vang lên một tiếng rít ghê rợn, con rối gỗ khủng bố với chiếc lưỡi dài gần như muốn vươn tới.

Tịch Bối hoảng hốt, cậu vội vã siết chặt lấy cổ Tần Ý An, chủ động đưa môi mình lên, ánh mắt chờ mong: “Muốn hôn nữa...”

Tần Ý An không nói gì, ngậm lấy môi Tịch Bối.

Cùng lúc đó, ngoài hành lang bỗng truyền đến tiếng động khe khẽ.

Tạ Diệp cùng Tần Tư Vũ chậm rãi dựa sát vào nhau, che chắn cho Giang đại tiểu thư đang tiến vào phòng khách.

Giang Uyển Kiều cầm một lon cocktail từ bếp, kéo nắp, uống liền hai ngụm lớn để lấy dũng khí, khẽ nói:

“Được rồi, tiếp tục vào xem tiếp—“

Cô bước vào phòng khách đầu tiên.

Rồi lon cocktail trong tay cô “choảng” một tiếng rơi xuống đất.

Mặt cô lộ vẻ không thể tin được.

Một tiếng động lớn vang lên, kéo sự chú ý của hai người phía sau.

Cả hai đồng loạt lên tiếng:

“Sao vậy? Kinh khủng đến mức nào?”

“Để tôi xem thử—“

Hai người thò đầu ra.

Và kết quả…

Vẻ mặt của họ chẳng khác gì Giang Uyển Kiều.

Lon cocktail lăn lóc trên sàn, xoay hai vòng, bọt rượu tràn ra, chảy lênh láng.

Bộ phim trên màn hình vẫn tiếp tục, âm thanh dồn dập, kịch tính, những tiếng động lách cách vang lên liên hồi.

Nhưng trong phòng khách… lại yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Yên tĩnh đến mức… bọn họ có thể nghe rõ tiếng hơi thở d.ốc giữa hai người đang hôn nhau.

Không phải ảo giác.

Không phải mơ.

Là thật.

Bây giờ, đến cả ác quỷ trong phim cũng chẳng thể dọa được ba người kia nữa.
Bởi vì cả ba chỉ có thể trân trối nhìn hai người trên ghế sô pha—Tần Ý An và Tịch Bối, cuối cùng cũng ngừng hôn, chậm rãi quay sang đối diện họ.

Giang Uyển Kiều lẩm bẩm, giọng lí nhí:

“… Đây mới đúng là phim kinh dị.”

Còn kinh dị hơn cả thể loại phim mà *Hoa Quốc Bảo Bảo sợ nhất.

(*) “Hoa Quốc Bảo Bảo” là một cụm từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, là một cách nói hài hước để chỉ những người nhát gan, dễ sợ hãi, và cần được bảo vệ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.