Nếu không biết ai là người nói câu này, thì đây thật sự là một khung cảnh rất đẹp, đáng để ca ngợi tình yêu.
Trong giai điệu du dương của bản nhạc phát ra từ loa phát thanh trường, trong tiếng reo hò mừng thi đại học kết thúc, dưới ánh nắng ấm áp của buổi trưa hè, một chàng trai cao gầy nhẹ nhàng nhắm mắt lại và đặt một nụ hôn lên trán người kia.
Một nụ hôn dịu dàng.
Hơn nữa, đó còn là một nụ hôn dịch chuyển từ môi lên trán.
“Trải qua trắc trở, chân tình vẫn còn.” “Thiên trường địa cửu, không chia lìa.” Hai câu hát nhẹ nhàng nhưng vang vọng, chuẩn xác truyền vào tai Tần Việt Nguyên. Ông gần như bật cười lạnh. Ngọn lửa giận dữ điên cuồng, cùng với nỗi sợ hãi trong lòng bấy lâu nay, giờ đây đã thành sự thật, khiến ông có chút choáng váng, thậm chí không thể đứng vững. Mười mấy năm qua, ông chưa bao giờ cảm thấy cơn thịnh nộ mãnh liệt như khoảnh khắc này. Sự “phản bội” này khiến ông nghiến răng nghiến lợi. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ông muốn lao thẳng vào phòng đàn, lôi cả hai đứa nhỏ ra ngoài, bắt chúng ngay lập tức theo mình trở về. Nhưng đúng lúc Tần Việt Nguyên định giơ chân đá văng cánh cửa, ông lại cảm nhận được một bàn tay kéo chặt cánh tay mình. Người đó kéo ông lại, lùi liên tiếp mấy bước, cho đến khi họ đến góc khuất của cầu thang. Tạm thời rời xa căn phòng ấy. Sức mạnh đó giống như một gông cùm, giam cầm ông, ép buộc ông không thể tiến lên, cứ như thể cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697152/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.