🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chiếc siêu xe mui trần được độ lại của Giang Uyển Kiều giúp ba người họ không gặp bất kỳ cản trở nào, được mời vào trại ngựa một cách kính cẩn; ban đầu nhân viên bảo vệ ở cổng còn muốn xem thiệp mời, nhưng người phụ trách bên cạnh nhận ra Giang Uyển Kiều, lập tức mời cô vào.

“Hôm nay tôi chỉ tình cờ đến đây xem thôi,” Giang Uyển Kiều nói thêm một cách hờ hững, “Không cần sắp xếp chỗ ngồi cho tôi.”

Người phụ trách vội vàng đồng ý, nhanh chóng dẫn Giang Uyển Kiều đến bãi đậu xe.

Cổng phụ của trại ngựa và bãi đậu xe nằm cạnh nhau, từ đây có thể thấy không ít phu nhân và thiếu gia mang theo đồ đạc, ăn mặc chỉnh tề, tao nhã bước lên thang máy từ bãi đậu xe, tiến vào trại ngựa.

Họ nói chuyện với nhau không lớn tiếng, nhưng trong bãi đậu xe có tiếng vang vọng nên vẫn nghe rõ.

“Sao đột nhiên lại muốn đến xem đua ngựa vậy? Tôi nhớ không nhầm thì cậu không có hứng thú mà?”

“Tin tức của cậu lạc hậu quá rồi, cậu không biết sao? Vị thiếu gia kia cãi nhau với gia đình, tự mình ra ngoài gây dựng sự nghiệp, nhưng hiện tại đầu tư gặp chút vấn đề.”

“Rồi sao? Chuyện này thì liên quan gì đến đua ngựa?”

“Người cản trở vị thiếu gia kia chính là người trước đây có mâu thuẫn với anh ta. Lúc trước hình như đã rời khỏi Kinh Bắc, nhưng giờ thì…”

“Ha ha, hiểu rồi.”

“...”

Tịch Bối ngơ ngác lắng nghe họ nói chuyện, nhìn theo họ bước vào thang máy, khuất khỏi tầm mắt cậu.

“… Tiểu Bối.” Giang Uyển Kiều trông có vẻ hơi lo lắng bất an, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gọi Tịch Bối một tiếng, đặt tay lên vai cậu.

Tạ Diệp còn im lặng hơn cả Giang Uyển Kiều. Trong khoảnh khắc, dường như trên mặt cậu ta mọc ra những sợi râu lún phún, bàn tay có chút bất an đưa lên dụi dụi, yết hầu khẽ chuyển động.

Bọn họ đều không muốn nhìn thấy Tần Ý An trong dáng vẻ này.

“Chị đưa em đi.” Giang Uyển Kiều nhắm mắt lại, nói khẽ: “Lên xem.”

Một lúc lâu sau, Tịch Bối mới hoàn hồn.
Cậu thậm chí còn có chút thất thần, cứ thế đi theo Giang Uyển Kiều. Chỉ đến khi bước qua bãi cỏ và những bụi cây quen thuộc, cậu mới sực tỉnh.

“Không thể đi tiếp nữa.” Giang Uyển Kiều khó khăn mở miệng, “Nơi này là góc khuất, nếu đi thêm, Tần ca sẽ thấy chúng ta.”

Tịch Bối giật mình: “An An.”

Vẻ mặt cậu như thể vừa vui mừng vừa đau khổ, khi nhìn thấy Tần Ý An, niềm vui nhanh chóng biến thành nỗi buồn vô bờ. Tịch Bối đau khổ nắm chặt vạt áo, cảm giác trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực, thúc giục cậu lao về phía Tần Ý An.

Giang Uyển Kiều thừa nhận rằng chiều cao của cô không đủ để nhìn thấy Tần Ý An ở đâu, cô chỉ có thể bất lực cầu cứu Tạ Diệp.

Vẻ mặt Tạ Diệp cũng có chút đau buồn. “Ở đó.” Tạ Diệp nâng Giang Uyển Kiều lên một chút, chỉ về hướng đó.

Tần Ý An đang đứng trong góc, một mình dựa vào hàng rào; hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai cũ kỹ có chút bám bụi, vành nón hơi che đi đôi mi dày, tạo thành một bóng mờ phủ kín nét mặt trầm lặng của hắn.

Trên người hắn là một chiếc áo thun trắng đã sớm lấm lem bẩn, lại còn hơi chật so với dáng người, căng lên ôm sát từng đường nét cơ bắp rắn chắc.

Nhưng điều khiến mọi người chú ý nhất chính là hai chiếc thùng lớn trên tay hắn. Bên trong đầy thức ăn chăn nuôi trộn lẫn với nhau, dù là loại cao cấp đến đâu thì khi hòa thành một đống cũng trở nên nhếch nhác, lộn xộn, màu sắc khó coi, nhìn sơ qua cứ như cả chiếc thùng toàn bùn đất.

Thực ra, dùng chính sức lao động để kiếm tiền chẳng có gì đáng xấu hổ. Cho ngựa ăn, dọn dẹp phân chuồng cũng không phải việc gì đáng nhục nhã... Nhưng Tần Ý An bị ép phải làm những việc này, không phải vì kiếm sống, mà là để cho kẻ khác mua vui, để bị sỉ nhục.

Ai đó đang cố tình hạ nhục hắn.

Giang Uyển Kiều là người đầu tiên không thể kìm nén được sự tức giận. Cô chỉ thoáng nhìn một cái rồi lập tức quay mặt đi, khó khăn nuốt xuống nỗi bức bối trong lòng, giọng khàn khàn hỏi Tạ Diệp:

“Tôi thật sự sắp tức chết rồi... Tần Ý An dùng tiền của tôi có phải sẽ chết không? Tôi sẽ đi cầu xin ba mẹ tôi cho cậu ấy vay chút vốn đầu tư, để cậu ấy không phải chịu loại nhục nhã này nữa!”

Tạ Diệp một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Cậu ấy muốn không chỉ là những thứ đó.”

Lông mi Tịch Bối run rẩy dữ dội, cậu mở miệng, gần như không thể thở được.

Vừa dứt lời, hai người đàn ông bước đến trước mặt Tần Ý An.

Họ đều ăn mặc chỉnh tề, tóc tai chải chuốt gọn gàng, có thể dùng mấy chữ “mặt người dạ thú” để hình dung, và họ nhanh chóng dừng lại trước mặt Tần Ý An.

Âm thanh bên kia rất nhỏ, người khác không nghe thấy, nhưng vì Tạ Diệp cao hơn nên có thể thấy được vẻ mặt hả hê, vui sướng khi người gặp nạn của hai người đó.

Tần Ý An buông hai cái thùng trong tay xuống, đáp lại một tiếng rất hờ hững.

“… Mẹ kiếp, đó là ai vậy?” Tạ Diệp đột nhiên lên tiếng, giọng có chút kinh ngạc, “Lý... Lý Thừa Dật!”

Giang Uyển Kiều nóng nảy, cô nhờ Tạ Diệp nâng mình lên một chút, bám lấy lan can nhìn vào trong, chắc chắn nói: “Đúng rồi! Người bên cạnh hắn còn có chút giống Văn Lễ!”

Hai người họ tập trung nhìn chằm chằm vào bên trong, lập tức đoán ra, Tần Ý An có mâu thuẫn với bọn họ từ trước!

Lý Thừa Dật và Văn Lễ chẳng cần bày mưu tính kế phức tạp. Đơn giản vì cả hai đều thuộc cùng một giới, tin tức truyền đi nhanh chóng, và quan trọng nhất—bọn họ từng bị Tần Ý An “sỉ nhục”.

Giờ đây, họ muốn trả đũa, muốn làm nhục lại Tần Ý An. Muốn đầu tư? Muốn gây dựng sự nghiệp? Được thôi, nhưng phải vượt qua bọn họ trước đã.

Tần Ý An biết cưỡi ngựa ư? Vậy thì để hắn đi cho ngựa ăn, làm công việc hèn mọn nhất. Chỉ khi nào bọn họ thấy vui vẻ, hắn mới được dừng lại. Tần Ý An đã bị ép làm công việc này suốt ba ngày liên tiếp, gần như không ngủ không nghỉ.

Giang Uyển Kiều tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe, còn Tạ Diệp thì không kìm nổi phẫn nộ.

Khi thấy Lý Thừa Dật ép Tần Ý An biểu diễn cách cho ngựa ăn và dọn dẹp phân, Giang Uyển Kiều và Tạ Diệp không thể nhịn nổi nữa. Ban đầu, họ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh đó, cả hai đều tức giận đến phát điên.

Ngay khi họ định xông thẳng vào từ cửa chính, Tịch Bối bất ngờ kéo mạnh cả hai lại. Tạ Diệp tức giận đến run người, cậu ta và Giang Uyển Kiều hạ giọng hết mức có thể, nhưng vẫn không giấu được phẫn nộ: “Chẳng lẽ cứ đứng đây nhìn Tần Ý An bị bắt nạt sao? Làm sao có thể chấp nhận chuyện này?!!”

Môi Tịch Bối đã bị cậu cắn đến đỏ ửng. Sắc mặt cậu tái nhợt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, mồ hôi lạnh chảy xuống từng giọt lớn trên trán.

Giọng cậu gần như nghẹn ngào: “Không thể vào.”

Tạ Diệp và Giang Uyển Kiều đau khổ quay đầu đi, thở hổn hển.

“Chúng ta mà vào, An An sẽ thất bại. Anh ấy đã nhẫn nhịn lâu như vậy, không thể vì chúng ta mà đổ sông đổ biển.”

Họ không thể phá hỏng kế hoạch của anh.

“Hơn nữa.” Tịch Bối nhìn Tần Ý An từ xa, tim đau như cắt. Giọng cậu rất nhỏ, như thể từng chữ thốt ra đều khó khăn: “An An không muốn chúng ta thấy anh ấy như thế này.”

Những lời này như tiếng sấm nổ vang.
Tạ Diệp và Giang Uyển Kiều sững sờ. Họ quả thực là bạn tốt nhất của Tần Ý An, họ không thể chịu được khi thấy Tần Ý An bị làm nhục, bị bắt nạt như vậy.

Vậy Tịch Bối làm sao có thể chịu được? Cậu là người yêu của Tần Ý An. Cậu mới là người đau lòng nhất. Cậu mới là người trên đời này không muốn thấy Tần Ý An bị tổn thương nhất.

“Xin lỗi, Tiểu Bối,” giọng Giang Uyển Kiều có chút đau khổ, “Xin lỗi.”

Tịch Bối lắc đầu.

Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ nói: “Chị Uyển Kiều, anh Tạ, hai người đi tìm người phụ trách đi, em muốn đợi thêm một lát.”

Giang Uyển Kiều và Tạ Diệp rời đi, để lại Tịch Bối ngơ ngác nhìn vào bên trong.

Tần Ý An đang bị bắt nạt. Hắn không nói một lời, chỉ lẳng lặng làm theo yêu cầu của Lý Thừa Dật và Văn Lễ.

Chàng thiếu gia trước nay luôn tự phụ, cao ngạo, giờ đây lại cúi đầu, làm công việc bẩn thỉu, mệt nhọc.

Người vốn quen với sự lạnh nhạt, xa cách, nay lại lặng im chịu đựng, để mặc người khác nhục mạ.

Rất lâu sau, Lý Thừa Dật và Văn Lễ mới cười cợt rời đi, để lại một khoảng không tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Tịch Bối từ từ ngồi xổm xuống, đôi vai khẽ run. Rồi cậu chậm rãi đưa tay lên, che kín khuôn mặt mình.

Sự tĩnh lặng bị cắt ngang bởi một tiếng rung nhẹ từ điện thoại. Ban đầu, Tịch Bối không muốn xem. Nhưng âm báo tin nhắn đặc biệt dành riêng cho Tần Ý An lại nhanh chóng vang lên.

Cậu khó khăn lắm mới rút điện thoại ra, bàn tay run rẩy đến mức suýt không cầm nổi, gần như phải quỳ xuống trên cỏ, lần mò mở tin nhắn.

[Thanh Đoàn]: Đoàn Đoàn đã ăn cơm chưa?

[Thanh Đoàn]: Hôm nay có phải lại ăn cơm với món kho không? Ăn chút gì ngon đi, ngoan nghe lời.

Lòng cậu như bị ai bóp nghẹt, đau đớn đến quặn thắt. Cả thế giới dường như bỗng chốc mất đi màu sắc, chỉ còn lại bóng dáng xa xăm của Tần Ý An, cùng với những mảng trắng đen tẻ nhạt của thực tại.

Màn hình điện thoại ướt nhòe vì nước mắt, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ. Một lúc lâu sau Tịch Bối mới gọi điện thoại.

Tịch Bối chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Ý An đứng thẳng người, có vẻ cẩn thận. Hai người đứng cách nhau không xa, nhưng lại nói chuyện qua điện thoại.

Giọng hơi nghèn nghẹn, Tịch Bối khẽ lẩm bẩm: “An An.”

“Đoàn Đoàn,” Tần Ý An ghé sát điện thoại, khẽ gọi cậu, “Ngoan, sao lại khóc?”

“Em không có khóc.” Tịch Bối đưa tay lau nước mắt, giọng vừa tủi thân vừa đau khổ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, cậu cuộn tròn người lại, như một con vật nhỏ bị thương, xương sống mảnh khảnh lộ rõ.

“An An hư,” Tịch Bối đau lòng, “Lúc nào cũng bảo em ăn ngon, còn anh thì chẳng ăn gì cả. Em thật sự rất buồn.”

Đầu dây bên kia, Tần Ý An im lặng rất lâu. Hắn không biết vì sao Tịch Bối khóc, nhưng tiếng khóc của cậu khiến tim hắn đau nhói.

Một ý nghĩ vụt qua trong đầu, hắn theo bản năng nhìn quanh, thấy không có ai, mới lặng lẽ thu hồi tầm mắt.

“Xin lỗi, bảo bối,” Tần Ý An dỗ dành cậu, “Là anh không tốt...”

“Không xấu.”

Rõ ràng người vừa nói hắn xấu là cậu, giờ lại không cho phép hắn nói mình xấu.

“Anh là người tốt nhất.” Cậu lẩm bẩm nói.

Hơn nữa em nhớ anh đến phát điên mất.

Tịch Bối nhìn Tần Ý An giơ tay, dụi mặt vào cánh tay, im lặng một lúc lâu rồi ghé sát điện thoại.

Hắn dường như nhận được tin nhắn gì đó, dù không muốn trả lời, nhưng vẫn phải làm.

“Hôm nay thứ tư, em hết tiết rồi,” Tần Ý An chỉ có thể dịu dàng nói lời tạm biệt với Tịch Bối, “Đi ngủ trước đi, chiều còn phải học.”

Tịch Bối biết nếu mình nói thêm lời nào nữa, sẽ không kìm được mà bật khóc. Vì vậy, cậu vội vàng gật đầu, khẽ nức nở: “Vâng.”

Điện thoại ngắt kết nối.

Cậu nhìn Tần Ý An lấy điện thoại ra xem tin nhắn, rồi đi vào chuồng ngựa, dắt con ngựa ra theo lệnh.

Có lẽ vì không phải để cưỡi cho nên động tác dắt ngựa của hắn không còn khí phách và hăng hái như trước.

Cứ như vậy, bóng dáng Tần Ý An nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tịch Bối.

Cậu ngồi xổm quá lâu, hai chân tê rần. Hai tay cũng buông thõng quá lâu, gần như mất đi cảm giác. Khóc quá nhiều khiến hơi thở cậu trở nên gấp gáp.

Tịch Bối ngơ ngác đứng đó rất lâu, mãi mới dần dần bình tĩnh lại. Cậu đẩy cánh cửa nhỏ, bước ra khỏi lùm cây, đi về phía chuồng ngựa.

Chuồng ngựa này có rất nhiều con ngựa mới, trước đây Tịch Bối chưa từng thấy qua. Nhưng giữa đàn ngựa lạ lẫm ấy, cậu vẫn nhanh chóng nhận ra Đông Bắc và Bất An.

Chúng là những con ngựa đã nhận chủ, nếu không có Tần Ý An hoặc Tịch Bối bên cạnh, chúng sẽ không để người khác cưỡi.

Vừa thấy cậu bước đến, Đông Bắc ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay cậu, đôi mắt đen láy dịu dàng như ẩn chứa một chút lưu luyến.

Bất An càng thể hiện rõ ràng hơn, trước khi nhìn thấy Tịch Bối, nó luôn ngẩng cao đầu, một mình một con ngựa trong chuồng ngựa tinh xảo, không muốn phản ứng với ai; nhưng bây giờ, nó hận không thể phá tan hàng rào để đến gần Tịch Bối.

Tịch Bối không kìm được tiếng nức nở, nhẹ nhàng cúi người, dùng trán khẽ chạm vào Bất An và Đông Bắc.

Phải ngoan ngoãn. Không được gây thêm phiền phức cho anh Ý An.

Bất An và Đông Bắc có lẽ nhận ra cậu đang rất buồn, muốn lao ra khỏi hàng rào, cuối cùng chỉ hí lên hai tiếng.

Một lúc sau, có lẽ vì lo lắng Tần Ý An quay lại. Cậu cùng Giang Uyển Kiều và Tạ Diệp lên xe đi về.

Tịch Bối ngồi trên xe Giang Uyển Kiều, định đi thẳng đến phòng trọ của cậu và Tần Ý An; Giang Uyển Kiều và Tạ Diệp nhận thấy vẻ mặt cậu không ổn, giả vờ trò chuyện vài câu, vừa vặn đến giờ học buổi chiều.

Tịch Bối lúc này mới sực tỉnh, một lát sau lấy điện thoại ra, gọi cho Hạ Vũ Tuyết. Hai người bạn cùng phòng đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.

“Xin lỗi,” giọng Tịch Bối vẫn còn hơi nghèn nghẹn, “Phiền hai cậu xin nghỉ giúp tôi buổi chiều, hôm nay tôi không về, có chút việc cần giải quyết.”

“Ừ ừ ừ, đương nhiên không thành vấn đề rồi,” Hạ Vũ Tuyết lập tức đồng ý, một lát sau vẫn không nhịn được, do dự hỏi, “Cái đó... sao giọng cậu nghe như vừa khóc vậy?”

“Anh ta bắt nạt cậu?”

“Anh ta đối xử tệ với cậu sao?”

Những lời này vang lên từ micro, Tịch Bối nghe xong lại cảm thấy có chút buồn cười.

“Anh ấy đối xử với tôi quá tốt.” Tịch Bối lẩm bẩm.

Ai có thể bắt nạt cậu, nhưng Tần Ý An sẽ không bao giờ bắt nạt cậu.

Nghe thấy câu nói đó, Giang Uyển Kiều và Tạ Diệp mím môi, lặng lẽ quay đi.

Trước khi về, họ ghé siêu thị mua sắm, Tịch Bối xách một ít đồ ăn, trái cây, không để hai người tranh trả tiền.

Giang Uyển Kiều và Tạ Diệp đành chịu, đưa Tịch Bối về phòng trọ, lưỡng lự xem có nên ở lại bầu bạn với cậu không, cuối cùng vẫn khó khăn quay đầu, ra hiệu cho nhau rồi lặng lẽ rời đi.

“Cạch” một tiếng.

Cửa mở.

Tịch Bối hai tuần không về nhà, khi bước vào lại hít một hơi thật sâu, cảm thấy căn phòng trống trải, không có chút hơi người.

Ánh sáng màu hồng từ rèm cửa sổ chiếu vào căn phòng, Tịch Bối nhẹ nhàng bước vào, như thể sợ làm phiền ai đó, không phát ra tiếng động.

Đột nhiên, tiếng “rầm” phá tan sự im lặng. Cậu vô tình đá vào một chiếc thùng lớn đặt cạnh ghế sofa.

Loại thùng này thường thấy trong văn phòng, đựng tài liệu và đồ dùng linh tinh. Tịch Bối từng thấy nhiều thùng như vậy khi đến văn phòng Tần Ý An.

Ban đầu cậu nghĩ đó là đồ vật quan trọng, định ngồi xuống phủi bụi dấu chân của mình, bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên thùng.

“Khoa Hán ngữ - 172 Tịch Bối nhận”.

Tim cậu đập mạnh. Đây là cái thùng mà Tần Ý An muốn tặng cho cậu.

Cậu ngẩn người một lúc lâu, rồi từ từ mở ra, những đồ vật bên trong lập tức lọt vào mắt.

Tần Ý An có lẽ vẫn coi cậu như bảo bối để nuôi dưỡng, ở dưới cùng là hai hộp sữa bột nhập khẩu loại tốt; các loại hạt dinh dưỡng được chọn lọc kỹ càng, xếp gọn gàng; đồ ăn tươi sống đóng gói chân không đặt trên cùng, có lẽ vì lo lắng Tịch Bối không tiện hâm nóng, Tần Ý An còn bỏ thêm cả bát vào.

Tịch Bối ngơ ngác ngồi xuống, ngồi bệt xuống đất. Cậu chậm rãi co chân lên, đúng lúc này, dép lê của cậu chạm vào một chiếc thùng khác.

Ở dưới ghế sofa. Chiếc thùng này không được đẹp đẽ như chiếc thùng kia. Bên ngoài thùng có dán tờ giấy chuyển phát nhanh, ghi rõ mặt hàng bên trong: 【mì ăn liền giảm giá cực mạnh 5 vị cộng thêm 1 gói 10 túi】

Mì ăn liền. Hơn nữa lại còn là loại rẻ tiền nhất, không phải loại có thương hiệu gì cả.

Đồ lừa đảo.

Khi Tịch Bối ở nhà, hắn còn ăn chút đồ ăn liền, Tịch Bối vừa đi, hắn liền không muốn mua đồ ăn liền nữa.

Cái gì rẻ thì ăn cái đó.

Tịch Bối ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn. Tay cậu bị dây nilon siết chặt để lại vết hằn sâu, đỏ ửng đến tím tái, khi đưa tay lau nước mắt, cảm giác đau đớn và tê ngứa lẫn lộn.

Hôm nay, Tịch Bối gần như quên mất mình đã khóc bao nhiêu lần. Chỉ khi đứng trước bếp ga, xử lý xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, Tịch Bối mới ngừng nức nở.

Từ năm bảy tuổi, ngọn lửa luôn là nỗi ám ảnh trong lòng Tịch Bối, cậu không thể kiểm soát được việc mình run rẩy khi nhìn thấy ngọn lửa, cảnh ba mẹ chết trong biển lửa trước mắt cậu, cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng ma này.

Tình trạng này đã được cải thiện sau khi gặp Tần Ý An, nhưng có lẽ Tần Ý An cũng biết rằng, dù sao thì hắn cũng chỉ chữa phần ngọn chứ không chữa phần gốc, không thể hoàn toàn loại bỏ nỗi đau trong lòng Tịch Bối, vì vậy hắn không để cậu nhìn thấy lửa, cũng không để cậu chạm vào lửa.

Tịch Bối cũng luôn không dám đối mặt với chuyện quá khứ này. Cho đến khi cậu và Tần Ý An rời khỏi nhà họ Tần. Tần Ý An trở thành nơi trú ẩn của cậu, bến cảng mới của cậu, thế giới và bầu trời của cậu.

Cậu như một con ốc sên nhỏ từ từ vươn xúc tu, cuối cùng cũng bò ra khỏi vỏ ốc, như thể đang tập luyện để giải mẫn cảm, từ từ thích nghi với việc nhìn ngọn lửa.

Nhưng cậu nhìn ngọn lửa, đều là ở phía sau Tần Ý An.

Hôm nay không giống. Tần Ý An dường như không ở bên cạnh cậu, nhưng lại như thể lúc nào cũng ở bên cạnh.

Ấn nút bếp ga xuống, vặn mạnh sang trái! Ngọn lửa bùng lên mang theo ánh sáng rực rỡ khiến người ta kinh hãi, những mùi vị quen thuộc xộc vào mũi, trong khoảnh khắc muốn kéo Tịch Bối trở về buổi sáng mùa thu năm ấy.

Dầu nóng trong nồi, hai quả trứng gà cũng được đập vào, chỉ trong chốc lát đã tỏa ra mùi thơm béo ngậy, lan khắp căn bếp nhỏ. Hương thơm ấm áp, quen thuộc này xua tan đi mùi tanh hôi và vị cháy khét trong ký ức.

Trong khoảnh khắc tỉnh táo, Tịch Bối như thể quay trở lại tuổi thơ.

Cậu ngồi dưới tấm chắn của chiếc xe bán đồ ăn vặt, ê a cầm món đồ chơi nhỏ trên tay, bắt chước tiếng “đô đô” và “kỉ kỉ”, nhìn mẹ thoăn thoắt đập trứng gà đưa cho ba, bên trái là quầy bánh rán thơm lừng, bên phải là quầy cánh gà chiên nóng hổi.

“Ôi chao, đây là con trai nhà chị à,” một khách hàng đến mua đồ không khỏi khen ngợi, “Đáng yêu quá.”

Tiểu Tịch Bối mặc quần yếm nhỏ, trên ngực có hình thỏ con, đôi chân bé xíu mũm mĩm, đứng tựa vào quầy xe, trông vô cùng đáng yêu.

“Nha!”

Cậu nhóc ngoan ngoãn cười, ngốc nghếch mút ngón tay, khuôn mặt trắng nõn hây hây hồng, mắt long lanh như vầng trăng nhỏ.

“Đô đô!”

Ngọn lửa rực hồng, hơi nóng phả ra ấm áp và thân thuộc, mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa, vương vấn nơi đầu mũi.

Giữa lúc bận rộn, mẹ khẽ bẹo má cậu, kéo tay nhỏ ra khỏi miệng rồi nhét vào tay cậu một hộp sữa bò, cười dịu dàng: “Đúng rồi, đây là bảo bối nhỏ của tôi.”

Tịch Bối nghĩ, mình không cần phải sợ. Cậu vẫn luôn là bảo bối nhỏ của ba mẹ. Và cũng vẫn luôn là bảo bối của Tần Ý An.

Mãi đến xế chiều, Tần Ý An mới nhận được tin có thể trở về.

Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán. Hôm nay, có không ít người chủ động chìa cành ôliu cho hắn.

Văn Lễ của nhà họ Văn, Lý Thừa Dật của nhà họ Lý—tất cả bọn họ đối với hắn mà nói đều không phải mục tiêu cuối cùng. Nếu như chỉ để đổi lấy khoản đầu tư của họ mà phải chịu đựng khuất nhục và thống khổ như vậy, thì tất cả những điều đó gần như vô nghĩa.

Nhưng Tần Ý An vẫn chấp nhận.

Một nữ doanh nhân đến từ Tố Giang nhanh chóng nhận ra sự nhẫn nhịn của hắn. Bà ta gần như cảm nhận được tiềm năng vô hạn mà hắn có thể đạt được trong tương lai.

Bà cười, đưa danh thiếp cho hắn, ngỏ ý muốn hợp tác.

Trước khi rời đi, bà còn khẽ cười, nói một câu đầy hàm ý: “Con trai ta lớn hơn cậu hai tuổi. Cậu rất giỏi.”

Hôm nay, thu hoạch khá nhiều.

Tần Ý An quay lại khu chuồng ngựa, trước khi lấy áo khoác và túi xách, hắn đột nhiên quyết định đi vòng qua xem Bất An và Đông Bắc.

Bất An thấy hắn đến, có vẻ kích động, hí lên hai tiếng, như muốn nói điều gì đó.

Tần Ý An một lúc sau mới hơi nhếch khóe môi, khẽ nói “ngoan”.

Sau đó, hắn đến trước mặt Đông Bắc, vu.ốt ve bộ lông của nó, cảm nhận được sự hạnh phúc và phấn khích không khác gì Bất An từ đôi mắt đen dịu dàng của nó.

Tần Ý An hơi ngẩn người, theo bản năng cúi xuống nhìn. Có người đã cho Đông Bắc ăn đồ ăn.

Ý nghĩ thoáng qua vào buổi trưa như ngọn lửa tàn bùng cháy trở lại, Tần Ý An theo bản năng nghiêng đầu nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy vài tiếng chim hót cô tịch.

... Chắc là không phải. Hắn nghĩ, hôm nay Đoàn Đoàn ở trường

Tịch Bối hôm qua và hôm nay đều không kìm được khóc, mỗi lần nghe thấy tiếng khóc của cậu, Tần Ý An đều rất đau lòng.

Nếu có thể mang đồ đạc đến thăm Tịch Bối, có lẽ sẽ tốt hơn chăng?

Tần Ý An, người chưa bao giờ tự xin nghỉ, cuối cùng cũng quyết định cho mình một ngoại lệ, sáng mai tranh thủ lúc Tịch Bối không có tiết học, đến thăm cậu.

Nghĩ đến đây, hắn về nhà nhanh hơn vài phần, sau khi đi xe buýt và phương tiện công cộng, về đến nhà đã là 7 giờ rưỡi.

Chờ về nhà xem tiến độ dự án, có nhân viên đã gửi cho hắn khá nhiều tin nhắn, vẫn đang chờ hắn quyết định.

Hôm nay có lẽ có thể ngủ sớm một chút, trước 12 giờ.

Tần Ý An đến trước cửa, chìa tay lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, chưa kịp quay người lại, đã thấy một đôi giày vải bố bày trên kệ giày.

Đôi giày này nhỏ hơn giày hắn hai cỡ. Giày màu trắng, dù đã lau rất sạch, vẫn có thể thấy vết bẩn mờ mờ. Bùn đất và cỏ dại từ trại ngựa.

Yết hầu Tần Ý An căng thẳng.

Hắn hơi quay đầu lại, trong ánh đèn ấm áp mờ ảo của căn nhà, nhìn thấy một thiếu niên mảnh khảnh nằm sấp trên bàn ăn, ngủ thiếp đi.

Trước mặt cậu, là một bàn đồ ăn ấm nóng, tươi mới.

Tác giả có điều muốn nói: Tôi tự giác đứng vững, không bị đánh. Nhịn một chút, chương 75, Tần Ý An giàu đến mức dọa chết mọi người.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.