Thật khó để miêu tả cảm xúc của Tần Ý An khi nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình căng tràn, như thể sắp vỡ ra bất cứ lúc nào.
Cả thế giới dường như tan biến trước mắt hắn. Tất cả những thứ xa lạ, hỗn loạn bỗng chốc thu nhỏ lại thành một điểm duy nhất.
Mọi thứ dần mất đi màu sắc…Thứ duy nhất còn màu sắc là thiếu niên đang ngủ thiếp đi trên bàn.
Ánh đèn mờ ảo ấm áp có chút cũ kỹ, chiếu vào toàn bộ phòng khách, có chút giống buổi tối mát mẻ mười mấy năm trước; thiếu niên mảnh khảnh nghiêng mặt, gò má trắng nõn mềm mại in hằn hai vệt, lồng ng.ực nhấp nhô nhè nhẹ, xương quai xanh gầy guộc có thể hứng trọn ánh trăng.
Em ấy dường như còn gầy hơn so với hai tuần trước. Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tần Ý An.
Liệu đây có phải là một giấc mơ không? Đây là ý nghĩ thứ hai của hắn.
Mãi đến một lúc lâu sau, Tần Ý An mới nhẹ nhàng đưa tay ra, khẽ chạm vào gương mặt Tịch Bối. Như thể đang chạm vào một món bảo vật quý giá, hắn sợ rằng nếu mạnh tay một chút thôi cũng có thể làm tổn thương người trước mặt.
Hắn đã hành động rất nhẹ nhàng, nhưng không ngờ giấc ngủ của thiếu niên lại nông như vậy, cậu nhanh chóng đưa tay ra, mơ màng nắm lấy tay Tần Ý An.
“An An...” Tịch Bối khẽ nói, dụi mặt vào lòng bàn tay hắn, không muốn rời xa, “Anh về rồi à?”
Tần Ý An khẽ mỉm cười, trân trọng mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697163/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.