Sao có thể, sao lại như vậy? Rõ ràng là Tịch Bối chưa từng trải qua chuyện này, cậu thuần khiết đến mức muốn phát điên, cả người như một con cá nhỏ tinh nghịch, cái eo nhỏ mềm mại bóng loáng cố gắng thoát khỏi bàn tay to của người đàn ông, nhưng đều thất bại.
Có lẽ vì quá bất cẩn, quá căng thẳng, Tịch Bối còn vô tình va vào chính mình. Vừa đau vừa tê, lại không thể kiểm soát được sự thôi thúc muốn cong ngón chân.
Tịch Bối không kìm được muốn khóc, tất nhiên không phải vì đau khổ mà khóc. Cậu chỉ là không kìm được.
Cậu cảm thấy mình gần như biến thành mấy nhân vật trong phim truyền hình, không hiểu sao lại rên rỉ khe khẽ ——Cậu không kiểm soát được. Vì thật sự quá thoải mái.
Sao Tần Ý An lại làm chuyện này cho cậu? Người khác mà biết chắc tưởng cậu phát điên mất, vị thiếu gia kia quỳ gối trên giường, mặc kệ sự khó chịu của mình, chỉ muốn làm Tịch Bối thoải mái.
“An An,” Tịch Bối cảm thấy trước mắt mình mờ mịt, hơi thở phập phồng như làn khói trắng, phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại, trông rất kỳ lạ, “Dơ... anh tránh ra đi, thật sự...”
Tần Ý An phớt lờ lời cậu nói, như thể đang trừng phạt cậu.
Màn hình điện thoại hoàn toàn tắt. Cả phòng ngủ dường như nóng rực, rèm cửa sổ kéo kín, trên chiếc giường lớn mềm mại chỉ còn lại hai người, quần jean và thắt lưng bị ném sang một bên.
Trong ánh sáng mờ ảo của bóng đêm, cậu nhìn thấy Tần Ý An thong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697164/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.