Tịch Bối, người luôn dễ dỗ dành dù có tức giận cũng không giận lâu. Huống chi, cậu thật ra không hẳn là tức giận so với tức giận, đúng hơn là xấu hổ.
Sự xấu hổ này lên đến đỉnh điểm khi dấu hôn bị bạn cùng phòng phát hiện.
Mười phút nữa mới hết tiết môn “Văn học điện ảnh Trung – Ngoại”, thầy giáo đã bảo mọi người bắt đầu ôn lại bài, Tịch Bối đỏ mặt lấy điện thoại ra, gõ chữ lia lịa, khiến người ta có cảm giác hùng hổ.
【Tùy ý mà an: Em giận rồi.】
【Tùy ý mà an: Lần sau không được cắn má và tai, vì vết quá rõ. 】
Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, đưa tay che gáy, vội kéo cao cổ áo len, thêm một câu.
【Gáy cũng không được. 】
Tần Ý An trả lời rất nhanh.
【Vì sao? 】
Tịch Bối... Tịch Bối đỏ mặt.
Còn có thể vì sao nữa.
Sáng nay khi đến lớp, Tịch Bối phát hiện hai người bạn cùng phòng đã giữ chỗ cho cậu, chờ cậu đến ngồi cùng. Tịch Bối rất vui, đặt sách xuống vừa định vui vẻ trò chuyện với hai người trước khi vào học, thì nghe thấy Hạ Vũ Tuyết ngơ ngác “A” một tiếng, vội vàng nói: “Bối ca, cậu bị dị ứng à? Chỗ này của cậu...”
Tịch Bối lập tức quay đầu nhìn Hạ Vũ Tuyết, ngây ngô nói: “Không có mà, tôi không bị dị ứng gì cả.”
Cậu quay đầu lại, cổ áo vô tình quay sang phía Dương Phàm, lần này đến lượt Dương Phàm “Ái chà” một tiếng, cẩn thận đưa tay kéo cổ áo len của Tịch Bối lên, ngập ngừng nói: “Cái đó... có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697176/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.