Edit: QR2
Một trận bão tuyết đột nhiên xuất hiện, gần như chỉ trong một đêm cả kinh thành chìm trong một tầng tuyết dày.
Trong sân nhỏ Cố gia, hai nha hoàn mặc áo khoác thật dày, ôm cây mai đang nở rộ, vội vã đi ra từ trong viện.
“Tiểu thư, tiểu thư, đã đi vấn an phu nhân chưa?” Các nàng nhẹ nhàng hỏi.
Theo tiếng nói ửa phòng cũng mở ra, Cố Thập Bát Nương mặc áo gấm màu đỏ sậm, khoác áo choàng ngắn hình lá sen viền chỉ bạc bước ra.[QR2][diendanlequydon]
“Được rồi.” Nàng mỉm cười nói.
“Từ sáng đến giờ phu nhân đã đến hỏi ba lần rồi…”
“Hì hì, đây chính là một lòng nhớ nhà mà mọi người hay nói?”
Sau lưng nàng, ba nha hoàn ôm bọc quần áo cười đùa.
“Cái gì mà nhớ nhà, là thấy thiếu gia nên lòng sốt ruột.” Hai nha hoàn vừa tới cười nói, nhận lấy bọc quần áo trong tay họ.
Tiếng cười thanh thúy của họ vang vọng trong sân, đưa Cố Thập Bát Nương đi đến tiền viện.
Mấy hôm trước, Cố Thập Bát Nương quyết định đi Nam Chương đón năm mới, quả thật tin này làm Tào thị vui mừng phát khóc, mấy ngày kế tiếp tất cả mọi người loay hoay, chân không chạm đất, đồ dùng chất đầy hai xe lớn, Tào thị vẫn xem xét vì thật sự không có chỗ để đặt những thứ đó nữa.
Trong tiền viện, Tào thị đang chờ xuất phát.
“Ngươi ở lại giữ nhà cho tốt.” Cố Thập Bát Nương kéo Linh Bảo đang khóc, nhỏ giọng dặn dò.
Linh Bảo gật đầu, cúi mặt lau nước mắt.
Cố Thập Bát Nương chần chờ một lúc, liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-huong-trung-sinh/649582/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.