Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 10: Là cái thá gì
Uống melatonin xong Lương Bắc Lâm vẫn không ngủ được.
Gã hiếm khi mất ngủ, đặc biệt nếu ở nhà thầy, đây là nơi gã thả lỏng thoải mái nhất. Nhưng hôm nay chờ uống cạn chén Phổ Nhĩ gã cũng chưa ý thức được ấy là trà.
Đến lúc hoàn hồn lại thì chén đã rỗng không.
Năm 7 tuổi gã theo ông ngoại đến nước M, lòng dạ toan tính khác xa bạn đồng trang lứa. Hạt giống thù hận đã bắt rễ tận khi còn tấm bé, dần dà chậm rãi nảy mầm lớn lên, biến thành đại thụ che trời từ lâu lắm, từng đường gân lá đều là chiếc gai đang ngủ đông.
Gã tiếp cận Trình Ẩn theo kế hoạch, trở thành bạn chí cốt với đối phương, rồi nhận lời tỏ tình trong buổi tiệc sinh nhật của Trình Thù Nam, giành được tín nhiệm trọn vẹn từ nhà họ Trình. Đương nhiên gã còn làm nhiều thứ nữa, giăng bẫy từng bước một dẫn dắt Trình Tồn Chi đưa ra phán đoán và lựa chọn sai lầm, cuối cùng bán khống Xương Tồn, bắt cha con Trình Tồn Chi phải trốn chui trốn lủi.
Toàn bộ kế hoạch đều hoàn hảo, nhờ công cuộc tính toán tỉ mẩn, biến số cũng nằm hết trong phạm vi kiểm soát.
Trình Thù Nam là cái thá gì.
Nhưng tại sao ai ai cũng đang ám chỉ gã nhắc nhở gã, phải nghĩ kĩ, chớ hối hận. Thẩm Quân, rồi cả Thẩm Quân Hoài.
Gã chưa bao giờ giấu giếm điều gì trước mặt thầy, vốn chẳng cần phải giấu. Dù cho đầu óc lơ đãng không phân biệt được trà với nước, cũng không có nghĩa tâm tư gã sẽ vướng mắc bởi một quân cờ.
**
Quy trình thanh toán nợ cực kì trúc trắc, dây dưa rễ má ra một đống hỗn độn, có hôm Trình Thù Nam bị một cổ đông dẫn theo vệ sĩ chặn đường ở trường.
Đối phương khinh khi cậu thiếu kinh nghiệm sống, lại nghĩ chắc mẩm Trình Tồn Chi phải để lại tài sản cho đứa con trai út không dẫn theo này, quẳng một xấp giấy tờ vào giữa mặt Trình Thù Nam rồi buông lời hăm dọa, bắt Trình Thù Nam nôn tài sản ra đây.
Ít tài sản đứng tên Trình Thù Nam đã bị định giá gán nợ hết ngay từ khi bắt đầu thủ tục, chỉ còn lại đúng mỗi khoản quỹ giáo dục, nhưng ấy là tiền cho cậu đi học, nằm độc lập ngoài chỗ nợ.
Cậu làm gì còn tiền dôi dư ra nữa.
Đợt gần đây bên tai toàn các thể loại bàn tán tiêu cực với đủ kẻ đòi nợ, cho dù Trình Tồn Chi và Trình Ẩn đã vứt bỏ cậu thì họ cũng vẫn là người nhà cậu, bôi nhọ và chửi rủa ồ ạt quá tải khiến đầu Trình Thù Nam đau trướng.
Cậu đã bị thương sẵn, băng vải trên trán còn chưa được tháo, cứ sốt ruột cái là lại choáng váng buồn nôn. Cậu biết có làm con rùa rụt cổ cũng vô dụng, phải phản công mới cứng cỏi được.
"Tuy nhà tôi sập rồi nhưng tôi hãy còn bạn trai, Lương Bắc Lâm đi công tác nước M sắp về đến nơi rồi. Ông mà dám vào trường chặn đường tôi nữa, ông chờ đấy mà xem!"
Trình Thù Nam siết chặt nắm tay, như con thú nhỏ chuẩn bị bùng nổ, sẽ nhảy dựng lên cắn người ta bất cứ lúc nào.
Cổ đông kia cũng e ngại Lương Bắc Lâm, tuy nhà họ Trình đã sụp nhưng không thấy nghe tin Lương Bắc Lâm đá Trình Thù Nam. Hôm nay trông cái vẻ nói năng hùng hổ tràn đầy tự tin của Trình Thù Nam, cổ đông đã có đánh giá trong lòng.
Cuối cùng đối phương không dám làm gì quá đáng thêm, dẫn thuộc hạ bỏ đi.
Buổi chiều Trình Thù Nam thấy luật sư gọi sang bảo là có việc cần bàn, cậu chẳng kịp đau buồn ủ ê nữa, vội chạy sang công ty luật.
Luật sư họ Chu, làm việc cho Trình Ẩn lâu nay, sau khi cha con nhà họ Trình rời đi, phần lớn đống ngổn ngang đằng sau đều do luật sư Chu giải quyết. Luật sư Chu nói một tràng giang đại hải, nội dung trọng tâm là Xương Tồn chưa cùng đường hoàn toàn đâu.
"Nếu có doanh nghiệp thực lực mạnh và đang vận hành tốt cung cấp viện trợ tài chính thì tuy không thể giúp Xương Tồn cải tử hoàn sinh, nhưng khả năng sẽ có thể tái cơ cấu nợ, giữ lấy mảng nghiệp vụ cốt lõi trong đó cho Xương Tồn. Níu được mảng cốt lõi này thì kể cả nhà họ Trình không bằng được ngày xưa, cũng đủ đảm bảo già trẻ cả nhà ăn sung mặc sướng hết đời."
Mới đầu Trình Thù Nam chưa hiểu cho lắm, nhưng luật sư Chu nhanh chóng khơi gợi ra mấu chốt.
"Tiểu Nam, tuy bố em lấy cớ bệnh nặng để xuất ngoại nhưng việc tim chú ấy có vấn đề là sự thật, không thể hoãn phẫu thuật thêm nữa, về sau phục hồi sẽ ngốn một khoản lớn, rồi cả An An, con bé mới 5 tuổi, cũng phải có gì đảm bảo cho cuộc sống tương lai chứ."
Trình Thù Nam hơi mù mờ hỏi lại: "Không phải anh em vẫn còn hai công ty nhỏ ở nước ngoài ạ?"
Luật sư Chu thoáng khựng lại, đáp: "Tài sản của hai công ty này bị phong tỏa rồi, chính quyền bản địa yêu cầu ngừng hoạt động."
"Tại sao ạ?"
Trình Thù Nam nhìn thấy 2 công ty này giữa một chồng giấy tờ trong hội nghị thanh toán nợ, lúc ấy có cổ đông đề nghị lấy ra đỡ bớt một phần nợ, nhưng luật sư đã trình chứng cứ chứng minh cả hai không liên quan gì đến Xương Tồn.
Trình Thù Nam biết người nắm quyền thực tế đằng sau 2 công ty là Trình Ẩn, cũng hiểu ấy là đường lui anh trai chuẩn bị sẵn, còn thở phảo nhẹ nhõm thay.
Nhưng mới mấy hôm đã lại có biến.
"Lịch sử giao dịch tài khoản bất thường, cơ quan giám sát địa phương nghi ngờ là rửa tiền và góp vốn phi pháp."
Luật sư Chu khá là nản, nhưng giờ không phải lúc kể vụ này, anh ta tiếp tục nói với Trình Thù Nam: "Trước mắt người vừa có thực lực vừa chịu giúp em chỉ còn có Lương Bắc Lâm thôi, cậu ta là bạn trai em, em thử xin xỏ người ta, chỉ cần cậu ta chịu ra tay thì giữ được tí nào cho Xương Tồn hay tí ấy, tương lai cũng có lợi cho em nữa."
Phòng làm việc của luật sư Chu có mùi thuốc lá rất nồng, tự dưng Trình Thù Nam thấy buồn nôn quá, cậu cố nín nhịn cơn khó chịu, im lặng.
Không thể trách cậu nhụt chí được, dạo này trông bề ngoài thái độ của Lương Bắc Lâm với cậu có vẻ vẫn thế, nhưng thực tế cảm giác chia tách lắm. Cậu thuyết phục mình là đối phương bận quá, nhưng cứ bổn cũ soạn lại đem lý do này ra, bản thân cậu cũng khó lòng tin tưởng nữa rồi.
Mấy hôm trước cậu tranh thủ bị thương thủ thỉ một hồi, hơi hơi ẩn ý ngờ vực chất vấn. Nếu Lương Bắc Lâm đáp lại cậu thẳng thắn thì cậu sẽ bảo mình là mày nghĩ lắm quá như mọi khi thôi, Lương Bắc Lâm luôn luôn yêu mày, chỉ không giỏi bộc lộ ra.
Nhưng Lương Bắc Lâm chẳng hề đáp lời.
Hồi xưa Trình Thù Nam hở tí là lại nói yêu, bây giờ ngẫm lại, hình như mãi bao lâu nay Lương Bắc Lâm chưa bao giờ trả lời trực tiếp, kể cả lúc âu yếm nồng nàn nhất thì cùng lắm cũng chỉ đáp "Tôi cũng thế".
Nếu đặt vào bình thường Trình Thù Nam sẽ không thấy việc phản hồi trực diện ấy quá quan trọng hay cần thiết, nhưng giữa cảnh nhà cửa tan hoang hiện giờ thì lại khiến người ta suy nghĩ đủ thứ vẩn vơ.
Trình Thù Nam lo được lo mất nhấp nhổm bất an, cậu có ngốc mấy thì cũng còn trực giác nhất định.
—— Trực giác rằng càng ngày Lương Bắc Lâm càng cách xa mình, thậm chí tương lai sẽ còn xa nữa.
Cậu ra sức lắc đầu, muốn đuổi thẳng cổ cái trực giác đáng ghét đi, cố hồi tưởng những biểu cảm lời lẽ của Lương Bắc Lâm, mong tìm ra chứng cứ mình "chỉ đang tưởng tượng vớ vẩn thôi".
Vốn dĩ cậu chưa từng nghĩ đến việc nhờ Lương Bắc Lâm giúp đỡ chuyện nhà họ Trình, cậu không nắm rõ lắm, ban đầu tưởng không còn đường xoay chuyển nữa, nhưng giờ lại bảo cậu là hãy đang mong manh một tia hi vọng.
Song lòng cậu vẫn do dự, không hiểu cặn kẽ ra tay giúp đỡ thì là ra tay như nào, cậu hỏi luật sư Chu: "Tốn nhiều tiền lắm hả anh?"
"Tuy giá trị thị trường của Tịnh Giới chưa bằng Xương Tồn trong thời đỉnh cao, nhưng tỉ lệ tăng trưởng đều đặn hàng năm, tương lai tiềm năng vô hạn. Nếu Lương Bắc Lâm chìa tay hỗ trợ thì không tốn công là mấy, chủ yếu xem cậu ta có chịu không thôi."
**
Mấy ngày nữa là đến Tết rồi, bầu không khí hứng khởi hân hoan ngập tràn khắp phố. Trình Thù Nam rời khỏi công ty luật, cứ đi mãi theo đường hầm dưới đất, hốt hoảng lơ ngơ lên tàu điện, rồi lại xuống tàu.
Trời cực lạnh, cậu chạy chậm chậm một lát, chờ cuối cùng trông thấy cánh cổng tiểu khu thì ngớ người, hóa ra mình đã đi mất 2 tiếng đồng hồ mới trọn quãng đường về nhà.
Ấn vân tay mở cửa, bước vào bậc thềm đã phát hiện thấy Lương Bắc Lâm ngồi ngay ở phòng khách.
Gã đang đọc tài liệu, đeo kính, mặc quần áo ở nhà, ngồi trong phòng khách ấm cúng đưa mắt nhìn sang, dường như chẳng hề ngạc nhiên trước việc giờ này Trình Thù Nam không đi học mà xuất hiện ở nhà.
"Anh về rồi à!" Nhoáng cái niềm vui đã ùa tới với Trình Thù Nam, cậu vội thay dép lê chạy đến, "Về từ lúc nào đó, sao không báo trước cho em một tiếng."
Giọng Trình Thù Nam mềm mại, khóe mắt đầu mày râm ran mừng rỡ. Lương Bắc Lâm đang ngồi ghế sofa đơn, Trình Thù Nam không chen vào cạnh được đành phải ngồi ở đối diện, đầu gối chạm vào nhau.
"Mới xuống sân bay 2 tiếng trước." Lương Bắc Lâm đáp.
"Công việc có suôn sẻ không?"
Lương Bắc Lâm ngửa bớt ra dựa vào lưng ghế: "Ừm."
Thấy tầm mắt Lương Bắc Lâm liếc sang góc trán mình, Trình Thù Nam mới giơ tay lên chạm vào băng vải, lại bắt đầu thấy ấm ức: "Vẫn còn đau lắm ý, bác sĩ bảo phải để yên thêm dăm ba hôm nữa. Anh không ở đây, em toàn tự đến bệnh viện thay băng thôi."
Ngã một cú, khâu vài mũi, tự bôi thuốc, trong mắt Lương Bắc Lâm mấy vết thương cỏn con này chẳng nghiêm trọng là bao, như bị muỗi đốt một nốt ấy mà. Nhưng Trình Thù Nam được chiều chuộng nâng niu từ bé, xuyên suốt cuộc đời 21 năm của cậu thì đây đã là lần bị thương nặng nhất trong lịch sử rồi.
Nhận thức của hai người tồn tại một khoảng lệch khổng lồ, song Lương Bắc Lâm vẫn tiếp lời: "Lần sau thay băng tôi đi với em."
Một câu nói giản đơn đã đủ làm Trình Thù Nam thỏa mãn.
Lương Bắc Lâm vừa về, có mấy công việc phải xử lý, Trình Thù Nam không làm phiền nữa mà tự đi lên gác tắm rửa thay đồ, rồi vào bếp ngâm cứu xem tối nay ăn món chi.
Lương Bắc Lâm họp online trong phòng làm việc xong đi xuống, Trình Thù Nam đang lóng ngóng bưng nồi canh trứng khuấy rong biển ra.
Cậu làm theo video, lẩm nhẩm cảm thán: "Nấu nướng khó quá đi mất, còn mệt hơn cả thi đại học."
Lương Bắc Lâm lại gần, lấy mấy hộp đựng đồ ăn trong tủ lạnh, chia ra lần lượt cho vào nồi chiên không dầu và lò vi sóng. Trình Thù Nam tò mò xáp vào xem, sườn dê non nướng, thịt kho tàu, phồng tôm, lại còn nguyên một hộp tart trứng vỏ giòn nữa. Là những món rất bình dân nhà làm, không giống đồ khách sạn.
"Ai nấu thế ạ?" Trình Thù Nam tò tò theo sau Lương Bắc Lâm, dõi theo gã làm nóng từng thứ một, mùi thơm phưng phức thoáng cái đã lan tràn.
"Người nhà thầy tôi nấu." Lương Bắc Lâm trả lời đơn giản.
"Người yêu của giáo sư Thẩm ạ?" Trình Thù Nam hỏi.
Cậu biết Thẩm Quân Hoài có người yêu đồng giới, cả hai đã yêu nhau mười mấy năm. Nhưng lần nào hỏi đến Lương Bắc Lâm cũng có vẻ không muốn nói lắm. Tuy cậu rất mong biết thêm về chuyện ngày xưa của Lương Bắc Lâm nhưng cảm giác đối phương vạch giới hạn rạch ròi, lâu dần Trình Thù Nam không dám hỏi nữa.
Có năm Trình Thù Nam đi chơi nước M với bạn, từng định ghé thăm thầy Lương Bắc Lâm. Cậu tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, hồi hộp cứ như về ra mắt cha mẹ, song đồng thời cũng rất vui vẻ, ý đồ mong ngóng được gia đình người yêu chấp nhận.
Đáng tiếc là cuối cùng bị Lương Bắc Lâm cự tuyệt dứt khoát, lấy cái lý do rõ giả là "thầy bận lắm, người yêu thầy ấy cũng không có thời gian".
Hồi đó Trình Thù Nam đau lòng dã man luôn, nhưng cũng chỉ xót xa thuần túy chứ không nghĩ ngợi sâu xa gì thêm, về xong Lương Bắc Lâm dỗ dành tí là vụ này lại qua.
Từ khi yêu Lương Bắc Lâm cậu rất muốn được hòa vào với cuộc sống của đối phương. Nhưng Lương Bắc Lâm là trẻ mồ côi, chưa nghe nói còn người nhà nào khác nữa, ở thành phố Vực cũng toàn quan hệ công việc. Trình Thù Nam chẳng biết bắt đầu từ đâu, đành phải cần cù đến công ty Lương Bắc Lâm khoe sự hiện diện của mình tí.
Còn giáo sư Thẩm bí ẩn cao siêu và người yêu được giới họa sĩ gọi là thiên tài, thì Trình Thù Nam cũng mới tìm thấy mỗi phần giới thiệu không có ảnh trên mạng thôi.
Lương Bắc Lâm đáp "Ừ".
"Chắc hẳn là mọi người chăm lo cho anh cực luôn, xa thế mà còn nấu ăn cho anh mang về."
Lần này Lương Bắc Lâm "Ừm" một tiếng.
Trình Thù Nam ngó sang nồi canh mình nấu trên bàn, tương đối lúng túng, nghĩ bụng nếu còn ăn cả đồ ăn người ta làm cho Lương Bắc Lâm thì lại càng chẳng mặt mũi đâu mà mở miệng nhờ giúp nữa rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.