Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 53: Rụt rè Đã 2 năm 3 tháng 21 ngày trôi qua kể từ khi Trình Thù Nam rời đi. Chịu đựng hết mùa đông lạnh giá vô vọng, cuối cùng Lương Bắc Lâm đã chờ được đến mùa xuân. Biết em ấy thực sự còn sống, biết em ấy đang ở đâu, sống thế nào. Vốn dĩ ngay từ cái hôm biết ấy, đã muốn lao đến bên cạnh em. Nhưng hôm sau Lương Bắc Lâm đáp xuống thành phố Vân, vào quán ăn vặt ở đối diện "Tranh hoa An Khả", gọi ba bốn món đặc trưng của thành phố Vân rồi lần lượt ăn hết. Cho dù chỉ còn cách Trình Thù Nam chưa tới 10 m, cũng chẳng dám tiến lên thêm một bước nào. Gã ngồi suốt cả buổi chiều trong quán ăn vặt, áo khoác dạ nỉ đắt đỏ ám mùi mì gạo nồng nặc. Qua lớp kính trong suốt có thể trông thấy bóng dáng thân thuộc tận xương tủy, bận rộn, nghỉ ngơi, thoải mái trò chuyện với nhân viên nữ của tiệm. Đến giờ cơm trưa, nhân viên giao hàng gõ cửa, Trình Thù Nam ra nhận đồ, cười nói "Cảm ơn" với đối phương, còn bổ sung thêm "Vất vả quá". Âm thanh ở rất xa, nhưng từng chữ một vẫn lọt vào tai Lương Bắc Lâm. Lương Bắc Lâm phát hiện ra tầm mắt mình không tài nào dời đi khỏi Trình Thù Nam. Rất nhiều lần gã muốn đứng dậy, đi sang cửa tiệm đối diện ôm lấy Trình Thù Nam, hôn cậu, nói với cậu rằng rất nhớ cậu, muốn hỏi cậu xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoi-lop-bun-lay-co-ay-vua-di-vua-hat/2857637/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.