Khi Bạch Chí Thiện vẫn là học sinh trung học, cô là một học sinh tiêu chuẩn, mặc đồng phục quy củ, ít nói, đối với người khác thì vâng vâng dạ dạ.
Ngoại trừ nhà ăn, lớp học, nhà, cô sẽ không đi đâu cả, mỗi ngày chỉ chìm trong học tập.
Bọn họ nói cô là mọt sách, đến chết vẫn chỉ biết đọc sách.
Nhưng bọn họ không biết rằng, đối với cô, học tập là bạn của cô, cũng là nơi cô có thể phát tiết, thứ duy nhất mà cô có thể để tâm.
Khi quá để ý đến một sự kiện hay một đồ nào đó, thì hậu quả của nó sẽ vô cùng đau lòng và khổ cực.
Mỗi lần công bố kết quả thi đều là một lần Bạch Chí Thiện được hồi máu sau khi bị lăng trì.
Nếu như thi tốt, Bạch Chí Thiện cảm thấy đó là do mình may mắn.
Nếu như thi kém, Bạch Chí Thiện cảm thấy đó là do mình xứng đáng.
Học tập là thứ cô dựa vào, cũng là thứ tra tấn cô lớn nhất.
Bạch Chí Thiện cảm thấy mỗi ngày sống trên đời này đều là đau khổ. Tính cách quái gở của cô vĩnh viễn không thể có được tình bạn, bao gồm cả tình thân.
Cuộc sống khi còn là học sinh trung học của Bạch Chí Thiện vô cùng tăm tối, như là một cái động không đáy.
Cuộc sống của Bạch Chí Thiện chẳng có chút cảm giác tồn tại nào cả, mà cô vì một chút cảm giác tồn tại ấy, vì không muốn bị xem nhẹ mà cắm đầu vào học tập. Nhưng tới cuối cùng lại bị hiện thức đánh bại, khiến cho cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoi-vay-co-ay/1625580/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.