Làn gió nhẹ nhàng vờn qua mái tóc đen nhánh, tà áo bay bay giữa khoảng không, Lan Lăng Thiệu Giác này quả nhiên là một người phong thái rạng ngời, giống như thần tiên giáng trần…
“Chậc chậc chậc, soái ca chính là soái ca, dù chỉ một bóng lưng thôi mà cũng khiến cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui!”
Nghĩ đến sau này ở lại hoàng cung, mình sẽ thường xuyên nhìn thấy Lan lăng Thiệu Giác, lòng Đồng Nhạc Nhạc liền ấm áp.
Đang lúc suy tư, vai nàng bị người vỗ nhẹ một nhịp.
“Tiểu Nhạc Tử, ngươi đang nhìn cái gì? Nhìn đến xuất thần như vậy!?”
“A!?”
Nghe âm thanh lanh lảnh bất ngờ vọng đến, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bị dọa đến hoảng sợ. Nàng quay đầu lại, nhìn Tiểu Quế Tử - kẻ vừa khiến nàng giật mình kinh hoảng, lời nói mang chút oán trách.
“Tiểu Quế Tử, ngươi đừng dọa người như vậy chứ! Cẩn thận lại hù chết người ta! Tại sao ngươi bước đi lại không có tiếng động gì thế hả!?”
“Ha ha, Tiểu Nhạc Tử, lá gan của ngươi thật nhỏ!”
Thấy Đồng Nhạc Nhạc khiếp sợ, Tiểu Quế Tử không khỏi ngửa cổ cười to một tiếng.
“Ta muốn nói là, vừa rồi ngươi nhìn đến mất hồn như vậy, nên mới không biết ta đi tới. À, phải rồi, Tiểu Nhạc Tử à, ngươi còn chưa nói cho ta biết vừa rồi ngươi đứng đây nhìn cái gì nha!?”
Thấy Tiểu Nhạc Tử bộ dáng thực tò mò, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề giấu diếm.
“Vừa rồi ta không cẩn thận bị ngã từ trên thang xuống….”
“A, Tiểu Nhạc Tử, ngươi bị ngã sao!? Có bị thương chỗ nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/2611589/chuong-91-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.