Liền vào lúc Huyền Lăng Thương thở phào nhẹ nhõm, lại thấy đôi mắt ướt sũng của Đồng Nhạc Nhạc, giờ phút này gắt gao nhìn chằm chằm trên người hắn.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi nhớ lại nụ cười vừa rồi trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng hỏi.
"Ngươi không sợ hãi sao!? Lại còn có thể cười được!?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi, liên mở miệng nói.
"Nô tài sợ a, chính là, nô tài đã hiểu, Hoàng thượng nhất định sẽ cứu nô tài."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy khẳng định.
Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là không che dấu chút nào tin cậy và kiên định.
Nàng cũng không biết, lời này của mình, rơi trong tai Huyền Lăng Thương, lại làm cho trong lòng Huyền Lăng Thương chấn động mãnh liệt!
Cúi đầu nhìn người nhỏ bé xinh xắn kia trong lòng , chỉ thấy hai gò má người nhỏ nhắn vẫn tái nhợt, môi sắc cũng bạc đi vài phần, tuy nhiên, đôi mắt ướt sũng kia, lại có vẻ đẹp rạng ngời khác thường!
Chợt lóe nhấy nháy,phảng phất Miêu Nhãn Thạch chói mắt nhất lúc này, xinh đẹp như vậy.
Để cho Huyền Lăng Thương động tâm, là ánh mắt của người nhỏ nhắn này nhìn phía mình kiên định, tin cậy như thế.
Phảng phất, hắn là ông trời của nàng, tất cả của nàng, tín ngưỡng của nàng...
Trong lòng, như có vật gì rục rịch vậy...
Đối với tim Huyền Lăng Thương đập nhanh, Đồng Nhạc Nhạc không biết tâm tư của Huyền Lăng Thương.
Giờ phút này, lại thấy Huyền Lăng Thương không hề chớp mắt nhìn mình, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/2611938/chuong-201-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.