Lần đầu tiên gặp cô?
Klaus đang nói về khách sạn nơi cô bị Mia khiếu nại và mất việc à?
Cảnh Ngọc hơi mơ hồ suy nghĩ về câu hỏi này.
Klaus không tiếp tục nói chuyện nữa.
Anh nhẹ nhàng chạm vào gò má của Cảnh Ngọc, cằm, xương quai xanh và xương bướm.
Ánh nắng xuyên qua tấm kính trong suốt, rọi vào một góc của tầng hầm, khiến cả không gian rực rỡ sáng bừng.
Chiếc áo lụa màu xanh lá đậm không được ánh nắng chiếu tới, bị bóng tối lặng lẽ hoàn toàn bao trùm.
Những chú cá trong bể bơi lượn, dùng vây và đuôi đập vào mặt nước, bọt khí oxy tích tụ thành vô số bong bóng, kêu lên ục ục, liên tiếp nổ tung trong nước. Cảnh Ngọc nắm lấy cổ tay của Klaus, ban đầu là một cử chỉ đẩy ra, nhưng khi mái tóc vàng của Klaus áp sát xuống, cô nhắm mắt lại, ngón tay luồn vào mái tóc của anh, tựa như ánh nắng rực rỡ.
Ánh nắng ấy ở dưới lớp lụa, như chiếu sáng lặng lẽ cả vùng bóng tối ấy.
Tối hôm đó, Cảnh Ngọc ngủ rất sớm.
Sáng hôm sau, dưới sự khích lệ của Klaus, cô tràn đầy năng lượng bắt đầu mời các thành viên trong nhóm tham gia buổi tiệc.
Những thanh niên này đầy sức sống, họ thích tham gia các buổi tiệc xã hội đủ loại, thích những điều mới mẻ, gần như không cần Cảnh Ngọc phải nghĩ lý do, cũng chẳng cần phải mời mọc quá nhiều, chỉ cần nói "Tối nay tôi tổ chức tiệc ở nhà tôi" là họ liền ùn ùn kéo đến.
Địa điểm tổ chức tiệc là một căn nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-da-le/1772148/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.