Lần trước, khi Cảnh Ngọc đo kích thước ngọc, cô đã tốn không ít công sức. Dù bây giờ đã nhận được sản phẩm hoàn chỉnh, cô cũng không định sử dụng nó. Món đồ này trông rất đắt đỏ, Cảnh Ngọc quyết định cất giữ cẩn thận.
Rõ ràng Klaus không nghĩ giống cô. Khi anh kéo cô lại gần, Cảnh Ngọc vẫn cố gắng thương lượng với anh. Vừa mới kết thúc một vòng vận động, Cảnh Ngọc đã kiệt sức và cần nghỉ ngơi.
Klaus vẫn nhớ rõ những lời cô vừa nói. Cảnh Ngọc không hề ngu ngốc, ngược lại, cô rất thông minh. Nhưng cô không muốn cùng anh có con.
Điều này thật kỳ lạ, bởi ngay cả Klaus cũng chưa có ý định sinh con. Tuy nhiên, khi Cảnh Ngọc thẳng thắn nói ra điều đó, anh lại cảm thấy không thoải mái.
Klaus không hiểu vì sao, anh cúi xuống, hôn lên môi cô.
Cảnh Ngọc không từ chối.
Đôi môi cô có chút ngọt ngào, tựa như cánh hoa hồng mềm mại.
Mái tóc đen, đôi mắt đen, hàng mi đen. Làn da cô sáng rực như ánh nắng, cùng nguồn năng lượng kiên cường như dây leo.
Cô gái mà anh chọn có nguyên tắc sinh tồn rất riêng của mình.
Cảnh Ngọc từng dám lớn tiếng chửi "Scheisse Nazis" trong quán rượu nhỏ. Từ "Nazis" này là điều mà phần lớn người Đức không muốn nghe, vì nó là nỗi nhục nhã vĩnh viễn của họ, bao gồm cả Klaus.
Nhưng Klaus phải thừa nhận cảnh cô dũng cảm dùng lời nói đáp trả vài kẻ phân biệt chủng tộc đó thật quyến rũ. Cô có một sức sống mà Klaus không sở hữu – một sức sống hoang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-da-le/385249/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.