Ở Trung Quốc, có một thành ngữ gọi là "Hoa quỳnh sớm nở tối tàn".
Những điều đẹp đẽ thường luôn ngắn ngủi như vậy.
Thời gian hoa quỳnh nở thật ngắn, chỉ kéo dài bốn giờ đồng hồ.
Giữa đêm khuya, sau bốn giờ, hoa quỳnh lập tức tàn úa.
Cảnh Ngọc chưa từng thấy hoa quỳnh nở. Thời điểm luôn không đúng, vận may của cô cũng chẳng tốt, không bao giờ kịp mùa hoa.
Nhưng hôm nay thì khác.
Klaus đã cho người tính toán chính xác thời gian hoa quỳnh nở, chỉ để Cảnh Ngọc có thể chiêm ngưỡng.
Nhưng vào lúc này, Cảnh Ngọc lại chẳng có tâm trí ngắm vẻ đẹp của hoa quỳnh. Cô gục người trên đầu gối của Klaus, cảm nhận rõ ràng chất liệu của quần âu trên anh, cùng với độ ấm từ lòng bàn tay anh.
Hoa quỳnh chưa nở chỉ thoang thoảng mùi hương nhẹ, nhiều hơn là mùi cỏ cây thanh mát vốn có.
Cảnh Ngọc không khỏi nghĩ đến bức tranh mà cô từng thấy trong hành lang – bức tranh sơn dầu về một người phụ nữ kiêu hãnh, ngón tay giữ lấy một bông hoa nhỏ mọc ra từ bụi gai.
Trên những gai nhọn, bông hoa vẫn dịu dàng.
Dịu dàng và đau đớn không mâu thuẫn với nhau.
Tình yêu và dao nhọn luôn dễ bị nhầm lẫn.
Giống như Klaus lúc này, anh ôm lấy Cảnh Ngọc, hôn lên trán và má cô. Giọng anh dịu dàng, nhưng bàn tay thì nghiêm khắc.
Klaus nhìn bàn tay mình, rồi lại nhìn Cảnh Ngọc.
Anh nói, "You"re soaking wet."
Cảnh Ngọc tạm thời không thể ngồi.
Để tiện ngắm hoa và nghỉ ngơi, trong nhà kính có đặt một chiếc sofa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-da-le/385276/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.