A Na Côi và Vương Lao cưỡi khoái mã, trở về Kiến Khang không để ai hay biết. Họ không vào thành, nghỉ chân nửa ngày ở ngoài thành rồi thay hình đổi dạng, leo lên lăng tẩm tiên hoàng hậu trên Mạc Phủ Sơn. Lúc sinh thời, Vương thị bị phế, sau khi truy phong Nguyên Tu làm hoàng đế, Nguyên Hồng cũng truy phong Vương thị, nhưng lăng viên của thị vẫn theo quy cách phế hậu, chỉ chiếm một góc nhỏ dưới Mạc Phủ Sơn, có ba cung nhân già hoa mắt ù tai canh mộ.
Vương Lao mang theo văn thư, tự xưng là phụng mệnh tẩm lệnh, đến thu xếp việc cúng tế ở lăng viên, còn A Na Côi thì là tì nữ sinh tiền của tiên hoàng hậu, tự nguyện đến thủ lăng. Cung nhân canh mộ không nghi ngờ gì, vui vẻ bàn tán: “Bệ hạ nhân hiếu, thế này là muốn cải tạo lăng viên cho tiên hoàng hậu đây.”
Trong lăng viên quạnh quẽ, màn đêm buông xuống, đến đèn cũng chẳng có mấy ngọn. Vương Lao và A Na Côi được cung nhân canh mộ dẫn đến điện thờ đơn sơ, trên tường trong điện chằng chịt tơ nhện, cống phẩm cũng chỉ có mấy món hoa quả đã thối rữa.
A Na Côi châm hương, quỳ xuống khom người, bái một cái thật sâu trước linh vị Vương thị.
“Sinh thời điện hạ thích hương mộc tê, sao các vị không trồng mấy cây mộc tê bên ngoài?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Cung nhân già lau nước mắt, “Chuyện này đại khái cũng chỉ còn nương tử biết. Chúng nô canh giữ ở đây ba năm, chỉ có nương tử và lang quan đến tế bái điện hạ.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817223/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.