Nắng chói chang khiến người ta mơ màng buồn ngủ, Châu Tuần Chi miễn cưỡng ngồi vững trên lưng ngựa, trung y bên dưới lớp áo giáp nặng nề bị mồ hôi thấm ướt sũng. Bên tai có người gọi liên tiếp hai tiếng quốc công, lão mới lấy lại tình thần, thấy hoàng đế được thị vệ bao bọc dừng trước ngựa, đang nhìn lão với ánh mắt buồn cười.
Hành quân dưới nắng gắt, hoàng đế cũng phơi nắng đỏ rực mặt, nhưng tinh thần rất tốt, còn có hứng thưởng thức phong cảnh dọc đường. Đưa mắt nhìn sang Châu Tuần Chi, hoàng đế bảo thị vệ: “Tìm một cỗ xe tới đây, mời quốc công lên xe nghỉ ngơi.”
Châu Tuần Chi vội từ chối, lau mồ hôi nói: “Trời vừa nóng lên là bệnh cũ của thần lại tái phát, suy cho cùng cũng lớn tuổi rồi, chẳng còn được như trước nữa.”
Hoàng đế cũng chẳng vội hành quân, buông lỏng cương ngựa đi chậm rãi, thuận miệng nói: “Quốc công không ra chiến trường cũng nhiều năm rồi nhỉ?”
“Vâng, cũng phải…” Châu Tuần Chi ngửa đầu hồi ức, “Hơn hai mươi năm ạ.”
Hoàng đế ngậm cười. Hai mươi năm trước, Châu Tuần Chi cũng bằng tuổi y bây giờ, chỉ là một mạc tá nhỏ nhoi. Còn y thì dẫn đại quân từ Lạc Dương xuôi nam, trên đường đi, man di và phản quân nghe tiếng đều bỏ chạy, liên tiếp chiếm được nhiều thành trì, mới ra trận mà đạt được chiến công như vậy đã là hiếm có. Lời ca tụng của chúng tướng, kì thực hoàng đế không quá cho là thật, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút đắc ý. Ánh mặt trời rực rỡ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817261/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.