Đạo Nhất viết xong thư, rửa tay rồi nằm thẳng lên chiếu mây, để nguyên quần áo đi ngủ. Ban đêm nổi gió núi, thổi ngọn đèn nhỏ trên bàn lúc mờ lúc tỏ. Như Như ăn chán ăn chê cả một ngày, lúc này chẳng hề thấy buồn ngủ, lại không chịu cứ thế công khai nằm bên cạnh Đạo Nhất, đành đứng trên mặt đất, ngơ ngác nhìn bóng lưng chàng.
Đạo Nhất bỗng đứng dậy, đi tới trước mặt Như Như. Như Như kinh hãi, suýt thì nhảy dựng lên, nào ngờ chàng chẳng buồn liếc nàng, chỉ thổi tắt ngọn nến sau lưng nàng rồi trở về chiếu mây ngủ.
Hành động này khiến Như Như hạ quyết tâm. Nàng rón rén mò mẫm đi xuống lầu trúc. Ánh trăng bàng bạc vẩy lên mặt song, dòng nước tuôn chảy cuồn cuộn. Như Như ôm đầu gối ngồi bên bờ hồi lâu, chợt thấy một đốm sáng le lói vụt qua trước mặt, vạch một vòng tròn mềm mại giữa lau sậy đong đưa xào xạc, cuối cùng sang bờ bên kia.
“Đom đóm.” Như Như lẩm bẩm, nhìn quanh một hồi, tiếp đó, nàng cởi dây buộc thuyền của ông Chiêu Chiêu, bắt chước động tác ông cụ, chống hai mái chèo, thử khua về phía bờ bên kia. Đáng tiếc, chèo thuyền còn khuya mới dễ như lúc nhìn, loay hoay đến mồ hôi đầy đầu mà con thuyền chỉ xoay tròn gần bờ. Sau cùng, nàng nản lòng, tức giận ném hai mái chèo xuống, vừa ngước mắt lên thì thấy Đạo Nhất đang đứng bên cửa sổ lầu trúc, lẳng lặng nhìn nàng.
Như Như trừng chàng, đợi Đạo Nhất rời khỏi cửa sổ, nàng mới đi sang căn nhà tranh của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817265/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.