Mây chầm chậm trôi qua bên mái hiên cung xanh ngắt, hoàng đế nhìn tích thú trên mái hiên, ngẩn người.
“Bệ hạ.” Châu Tuần Chi gọi khẽ, ngắt ngang mạch suy nghĩ của hoàng đế.
Hoàng đế đứng thẳng dậy, ánh mắt dời sang Châu Tuần Chi, hãy còn lưu giữ chút tối tăm khó hiểu, “Sao rồi?”
“Hoàng hậu ngủ rồi ạ,” Châu Tuần Chi cười với hoàng đế, trấn an, “Nếu bệ hạ đã quyết định thì nên triệu sớm sứ thần Nhu Nhiên vào cung, hạ chỉ đi ạ, cũng tránh cho quần thần không yên.”
Hoàng đế gật đầu. Kì thực y hơi tò mò Châu Tuần Chi đã nói gì với hoàng hậu – lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nhịn lại được, hàm hồ nói, “Tất cả đều chỉ là kế tạm thời.”
Châu Tuần Chi ngập ngừng.
“Quốc công muốn nói gì?”
“Thần,” Châu Tuần Chi lưỡng lự, sau cùng chỉ nói một câu mơ hồ, “Thần chỉ sợ lòng tham không đáy.”
Sắc mặt hoàng đế càng khó coi hơn. Châu Tuần Chi vội đổi chủ đề, gắng sức an ủi hoàng đế vài câu, hoàng đế lơ đãng, chờ Châu Tuần Chi rời đi bèn vội vã bình lui tùy tùng, triệu Phàn Đăng tới mật nghị chiến sự Giang Nam. Sau vụ sứ thần Nhu Nhiên phát ngôn xằng bậy trên điện, Phàn Đăng đã lường trước được rằng hoàng đế sẽ muốn đẩy nhanh tiến độ công phạt Giang Nam, chuyến này vào cung đã có định liệu, không chờ hoàng đế hỏi đã cất lời: “Bệ hạ muốn triệu Vương Phu bộ bình định loạn thứ sử Kinh Tương ạ?”
“Đúng vậy.” Hoàng đế vội hỏi, “Thủy quân luyện thế nào rồi?”
“Trận pháp và binh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817280/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.