Lúc trời tờ mờ sáng, A Tùng đã ra cửa, tìm từ chợ Đông sang chợ Đoài, ôm đầy tay mũ nỉ ủng da mà vẫn cảm thấy không đủ. Ngẩng đầu thấy mặt trời đã treo cao, lại bỗng hoảng hốt: Có phải Tiết Hoàn đã nhân lúc mình không ở nhà, lén ra đi rồi không? Vội vã chạy về nhà thì thấy Tiết Hoàn đang cầm bút suy ngẫm dưới cửa sổ.
A Tùng lặng lẽ lau mồ hôi, thả nhẹ bước chân đi tới.
Tiết Hoàn nghe thấy động tĩnh, lập tức thu dọn bút mực, gấp giấy viế thư lại, nhét vào lòng, nói: “Ta đi đây.”
“Đợi đã.” A Tùng mở hành trang của hắn ra, bỏ mũ nỉ ủng da vào, chậm rãi vuốt phẳng nếp nhăn trên đó.
Tiết Hoàn đã phải đi từ sớm từ sớm, nhưng không thúc giục nàng, chỉ im lặng chờ đợi bên cạnh.
Trong sự nhẫn nại hiếm hoi ấy dường như để lộ chút ít lưu luyến. A Tùng chậm rì rì sửa sang rương quần áo, tai nghe con ngựa bên ngoài hí lên từng tiếng tựa giục giã, lòng nàng chua xót, nhỏ giọng dỗi hờn: “Chàng không có gì muốn để lại cho em à?”
Có tùy tùng trong quân đến chuyển hành trang, Tiết Hoàn cũng đứng dậy, cười nói: “Đã để lại cả cái nhà cho em rồi, còn đòi hỏi gì nữa?”
Nhà có mỗi bốn bức tường, ai thèm? Một ý nghĩ vụt lóe trong đầu A Tùng, “Ngọc bội tùy thân của chàng đâu?”
“Ta không ngọc bội,” Tiết Hoàn nhấc chuôi đao chìa lưỡi đao loe lóe ánh sáng cho nàng xem, “Chỉ có cái này.”
Gần đây Mạc Bắc không thái bình, trên mũi đao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817281/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.