Đàn Quyên nhìn sơn hào hải vị đầy bàn trước mặt mà ăn chẳng biết ngon.
Tiệc là tiệc mừng. Có tin tức truyền ra, hoàng đế có ý cất nhắc ông ta làm thứ sử Dự Châu, đồng liêu quen hay không quen đều tụ tập lại, ăn mừng cho ông ta. Đang trong bữa tiệc thì có người nhà đến truyền lời nhắn, nói Đạo Nhất tới cửa bái phỏng, làm Đàn Quyên đứng ngồi không yên.
Chức vị của người phương Nam trong triều cũng chẳng quá hiển hách, cộng thêm đám người Tạ Tiện mới chiêu hàng, ông ta cũng xem như người đứng đầu, dẫu vậy, trên chốn quan trường Lạc Dương vẫn có phần bị xa lánh, hai năm nay như đi trên băng mỏng, bo bo giữ mình, cuối cùng cũng được hoàng đế coi trong chút ít.
Nam Bắc phân chia đã trăm năm, ngăn cách quá sâu, muốn xóa nhòa trong chốc lát đâu dễ dàng như vậy? Dẫu lập được một đống chiến công, chung quy vẫn thấp hơn Phàn Đăng một bậc.
Ông ta giơ chén tai lên mà cõi lòng ngổn ngang, lần lượt kính rượu mọi người trong tiếng ồn ào. Hoa đèn thưa thớt, tửu hứng đương nồng, sáo trúc réo rắt, tầm mắt Đàn Quyên lướt qua từng vị khách, có Tạ Tiện, có cả Lưu Ứng Viên, đều ngồi xa xa, trên mặt là nụ cười dè dặt. Đàn Quyên nâng chén với Tạ Tiện, Tạ Tiện vội vàng đứng dậy đáp lễ – khi còn ở Kiến Khang, Tạ Tiện sao lại chẳng dưới một người trên vạn người? Sau thoáng vui mừng, Đàn Quyên lại có phần cảm khái.
“Bài này không hay, đổi bài khác đi.” Tiếng dây đàn hỗn loạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817344/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.