Ve đầu hè kêu râm ran giữa những tán hòe xanh mướt, hoàng hậu ngồi trên đại điện, tảo tỉnh1 tráng lệ phức tạp càng làm nổi bật lên gương mặt u ám tái mét. Gióng trống khua chiêng từ chùa Thê Vân về đã lâu mà hoàng đế vẫn chẳng xuất hiện lấy một lần. Càng nghe ve kêu càng thấy nóng nảy, sắc mặt hoàng hậu mỗi lúc một khó coi, “ầm” một tiếng ném âu trà đi, thị hỏi tỳ nữ: “Bệ hạ đang ở đâu?”
1 Trong kiến trúc cổ Trung Hoa, trần nhà những công trình lớn thường sẽ được chia thành những khung vuông hoặc tròn gọi là tỉnh (giếng),tảo tỉnh là loại khung có chạm khắc sơn màu trang trí.
Tỳ nữ thưa: “Đang chơi hè cùng Lưu chiêu dung ở Hoa Lâm Bồ ạ.”
Móng tay hoàng hậu đâm sâu vào lòng bàn tay, kiềm chế cơn giận dữ chỉ chực dâng lên. Thị rặn ra một nụ cười, nói với A Na Côi hiển nhiên cũng có phần thất vọng bên cạnh: “Chúng ta có mang vài tràng hạt hương mộc tê từ chùa về, đi tặng mấy chuỗi cho chiêu dung đi.”
A Na Côi mừng thầm, bọc mấy tràng hạt hương vào khăn lụa, theo cung tỳ đến Hoa Lâm Bồ. Hoa Lâm Bồ có hồ Thiên Uyên, trong hồ cất một tòa điện tinh xảo đẹp đẽ, hoàng đế thường nghỉ mát chơi hè tại đây. A Na Côi dừng chân bên cạnh hồ, chỉ thấy sóng biếc óng ánh, sương khói ngả tía, tường khảm lưu ly trong vắt, mơ hồ hiện ra rất nhiều bóng hình quần là áo lượt yểu điệu thướt tha.
So ra, vẻ lộng lẫy của Hoa Nùng biệt viện chẳng thể bì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817372/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.