Vừa vào thành Kiến Khang, xa giá của Nguyên Dực lập tức bày nghi trượng hoàng tử, thị vệ cầm kiếm cầm khiên, thị tòng nâng ô nâng quạt, A Na Côi nhìn mà hoa cả mắt, bỗng thấy một bóng trắng phi vào trong xe, chính là Đàn Đạo Nhất cưỡi ngựa suốt mấy ngày nay.
Nàng phụng phịu dịch vào trong góc, nhìn Nguyên Dực, “Điện hạ, chật quá…”
Ở chung mấy ngày, Nguyên Dực cũng có phần sủng ái A Na Côi, không nỡ trách mắng nàng, “Em cho hắn náu chút đi.”
A Na Côi không hiểu ra sao, nghe thấy bên ngoài ồn ào, không thèm để ý đến Đàn Đạo Nhất nữa mà vội quay đầu đi xem, thấy dòng người trên phố đổ xô tới, gái trai già trẻ, chèn vai áp tay, đang chen lấn nhau nhìn lên xe, nhành hoa, khăn lụa, hoa quả tươi bay như mưa về phía này, A Na Côi né không kịp, vội rụt đầu về, nói với Nguyên Dực: “Họ đang gọi Bọ Ngựa.”
“Đàn lang1.” Nguyên Dực cười ha hả, liếc Đàn Đạo Nhất, “Xe Đàn lang đã chật, ném hoa ích gì đâu!”
1 Trong tiếng Hán, bọ ngựa [tángláng] gần âm với Đàn lang [tánláng].
Đàn Đạo Nhất tựa vào thành xe chợp mắt, bỏ ngoài tai lời trêu ghẹo của Nguyên Dực.
A Na Côi bĩu môi, dỏng tai lên nghe một chốc, sau đó vỗ tay cười, “Cũng có người gọi điện hạ kìa!”
Nguyên Dực vốn đang hơi ghen tị, thấy A Na Côi thật lòng thật dạ bênh vực mình thì trong lòng thoải mái hơn hẳn. Hắn híp mắt cười: “A Na Côi thấy Đàn lang tuấn tú hơn hay điện hạ ta tuấn tú hơn?”
A Na
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817452/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.