A Na Côi kích động trằn trọc cả một đêm.
Trời vừa rạng sáng, nàng đã xoay người bò dậy, ném áo da dê đi, đổi sang mặc áo bào mỏng và giày da hươu cho dễ đi đường, hai tay trống không, toàn thân nhẹ nhõm.
A Na Côi căm ghét mỗi một ngọn cỏ, mỗi một con vật và mùi gây sữa không sao gột sạch được của Nhu Nhiên. Tới Nam Tề có muôn vàn tơ lụa gấm vóc, sơn hào hải vị, chẳng lẽ còn sợ không có áo mặc, không có cơm ăn? A Na Côi tính toán trong lòng, phi như bay ra khỏi bộ lạc.
Không biết chạy bao lâu, A Na Côi đã mệt bã người, nàng thở hồng hộc nhìn quanh, chân trời lờ mờ sắc trắng bạc, núi non vẫn đương say giấc nồng, gió tinh mơ thổi lay từng cụm cỏ khô.
Đội ngũ của Nguyên Dực sẽ đi qua nơi này, A Na Côi ngồi bệt trên dốc thấp, trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm đường cái vô cùng chăm chú.
Sau nữa, mí mắt nàng đánh nhau, từ từ gục trong bụi cỏ ngủ thiếp đi.
Trong mộng như có tiếng vó ngựa trầm nặng, A Na Côi dụi mắt bò dậy, thấy một đội kị binh chậm rãi bước đi dưới nắng sớm, sắp khuất bóng ở cuối con đường. A Na Côi cả kinh nhảy dựng lên, vừa lăn vừa bò từ sườn dốc xuống đường cái. Nàng co giò đuổi theo, lớn giọng kêu: “Điện hạ! Điện hạ!”
“Xuy.” Đàn Đạo Nhất kéo cương ngựa, quay đầu nhìn lại, trông thấy A Na Côi chạy đuổi theo. Áo bào mới đổi dính đầy lá cỏ, búi tóc nàng cẩn thận vấn lên cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817454/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.