Kiều Linh Nhi đi lại ngồi xuống mép giường, cô đưa ta ra với lấy khung ảnh trên bàn đặt đầu giường, cô vuốt ve khuôn mặt của người phụ nữ trong ảnh đó là mẹ cô, một người phụ nữ xinh đẹp, cô nhờ thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ mà trở nên xinh đẹp như vậy, còn xinh đẹp hơn cả me cô. Kiều Linh Nhi ôm chiếc khung ảnh vào lòng thì thầm nói: 'Mẹ, Linh Nhi rất nhớ mẹ ', mẹ cô tuy xinh đẹp gia cảnh tốt, lấy được người chồng giàu có và tài giỏi,nhưng bà ấy lại là người phụ nữ hồng nhan bạc phận, cô thầm than trời trách đất tại sao, tại sao một người hiền lành tốt tính, hết lòng vì gia đình như mẹ cô lại phải từ dã trần đời sớm tới như vậy.
Sáng sớm, khi Kiều Linh Nhi bước từ trên lầu xuống, má trần vừa nhìn thấy cô bà cười hiền hậu nói: " Linh Nhi mau qua đây ăn sáng đi ", Kiều Linh Nhi đi vào phòng bếp ngồi xuống ghế đang định dùng bữa sáng thì thấy Nhật Vân đứng cách đó không xa đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng sợ hãi, Kiều Linh Nhi vừa ngẩng đầu lên nhìn cô, cô như một chú thỏ nhút nhát vội cúi thấp đầu, má trần thấy vậy liền mở miệng nói: " Linh Nhi à, chuyện tối qua là do lỗi của ta, ta không dặn dò con bé cẩn thận lại để con bé vào phòng của con, ta thành thật xin lỗi con ", Kiều Linh Nhi dời mắt khỏi người Nhật Vân cô quay sang nhìn má trần nói: " Được rồi, con không trách cô ta, người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-gia-vi-em-yeu-anh/500574/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.