Trình Dục Bắc cố hết sức xem cái người luôn quấn bên cạnh anh như vô hình, tiếc là người xung quanh hễ gặp anh là cười bảo anh có phúc, gặp được hàng thượng phẩm. Anh không phủ nhận Tây Thuần xinh đẹp, chẳng phải kiểu đẹp như bình hoa để chưng, khi nhìn vào mắt cô sẽ thấy sự thông minh lém lĩnh trong đó. Thỉnh thoảng cũng có nghe vài vị học trưởng hay đàn anh khóa trên có tiếng trong trường nhiệt tình săn sóc cô, chẳng hiểu sao cô cứ từ chối mãi. Mà nay cô đã chính thức đạp đỗ hình ảnh của mình trong mắt bao người, quấn Trình Dục Bắc tới cùng.
Trên bục giáo sư vẫn đang giảng bài môn vậy lý y sinh học, Trình Dục Bắc cầm bút chống cằm.
“Này này này.” Người nào đó kéo kéo áo anh.
“Nói.”
Tây Thuần lơ đẹp thái độ gắt gỏng của anh, “Hỏi cái nha, các anh học mấy cái này vì muốn đáp ứng yêu cầu về kỹ thuật y sinh hỡ?”
Trình Dục Bắc là người thích ứng với mọi hoàn cảnh, thí như hiện tại, nghe một đống vấn đề quái gỡ của cô anh cũng có thể điềm tĩnh trả lời, “Không hoàn toàn là vậy, còn nhiều thứ lắm, bọn tôi cần phải học kí sinh trùng, tâm lý y học, dược lý, giải phẫu, trung y, sinh lý bệnh, y học dự phòng, y học chuẩn đoán, ảnh y học, khoa ngoại, khoa nội, khoa nhi, khoa sản, truyền nhiễm, thần kinh, y học hạt nhân…”
“Stop.” Tây Thuần bày tư thế ngừng, nhìn anh, “Anh đâu cần thành thật khai báo hết đâu.”
“Thế nên thế nào?” Trình Dục Bắc phì cười.
“Do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-ket-hon-khong-tinh-yeu/270376/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.