Ý Như: Đây là quá trình chai mặt đi truy trai siêu mặt dày của chệ gái nhà mình, tớ thấy rất zui, tớ nghĩ nếu chấp nhận các cậu sẽ thích và thương anh Dục Bắc lắm cơ ♥
Dạo gần đây Trình Dục Bắc phát hiện cho dù anh ở đâu thì cuối cùng vẫn tình cờ gặp cô. Tan học, các bạn khác đã về hết, anh cũng chẳng làm gì. Bóng dáng ngoài phòng học quen đến không thể quen hơn, anh lắc đầu, bắt đầu gom dọn vở. Sách vở vừa bỏ vào túi, bóng dáng quen thuộc kia đã ngồi kế bên anh, “Trưa rồi, ăn cơm thôi nào.”
Trình Dục Bắc liếc cô, im thin thít, đứng lên chuẩn bị đi.
Tây Thuần phồng má, “Buổi chiều anh đâu có giờ lên lớp, định đi làm thêm hở? Làm thêm sẽ việc rất tốn sức, anh phải ăn cho no mới được.”
Trình Dục Bắc ngẩn người, “Cảm ơn đã quan tâm.”
Nghe tiếng anh nói, Tây Thuần cảm thấy như được cổ vũ, vui ra mặt, “Biết anh đang vội, nên em đã chuẩn bị cơm hộp cho anh này.”
Giống hệt như một đứa trẻ thích được khen, Tây Thuần nhanh tay đặt hộp cơm trên bàn. Trình Dục Bắc chau mày, giọng vẫn như mọi ngày: “Cô làm?”
Tây Thuần xấu hổ trong 1 giây, “Tiệm ăn ngoài kia bán, ăn ngon nhất đó, em phải xếp cả hàng dài đó.”
Mắt Trình Dục Bắc xoáy sâu, là cô gái thành thật. Anh cười, “Cám ơn cô quan tâm, không cần đâu.”
Anh không bao giờ vô duyên vô cớ mà tiếp nhận ý tốt của người khác, dù rất hiểu tâm tư của cô gái này, nhưng anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-ket-hon-khong-tinh-yeu/270377/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.