Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Phương Mục ngồi trong xe, nhìn Phương Thố đi từ trong cửa hàng ra. Trời tháng mười, nắng cuối thu vẫn còn gắt lắm. Cậu mặc áo phông quần bò đơn giản, đi giày bệt màu trắng, trông như một cây bạch dương nhỏ, đi từ dưới ánh nắng sang, mở cửa xe, một luồng hơi nóng ùa vào.
Chỉ một đoạn đường ngắn mà mũi cậu đã rướm mồ hôi mỏng. Cậu khẽ cau mày, bất lực lắc đầu.
Phương Mục khởi động xe, xoay vô lăng. Đây đã là cửa hàng vật liệu xây dựng thứ sáu đi trong hôm nay, với tính của Phương Mục thì đã phát cáu lên từ lâu rồi, chỉ có Phương Thố là vẫn còn kiên nhẫn và nghị lực để thong thả tìm.
Cái nhà mà hai người đang ở hiện giờ thực sự đã quá cũ, nó như bị tàn phế cấp độ cao sau cơn bão lớn, mấy kiểu sửa chữa chắp vá không có tác dụng gì, Phương Mục vung tay, quyết định tu sửa lại hẳn hoi từ đầu đến chân một lượt, đội thợ đã liên hệ xong, chuẩn bị rồi, Phương Thố tính lại giá tiền, chê đắt, thế là thôi, đòi tự mình làm.
Đấy, vì muốn tìm được loại lát nền mà cậu thích mà hai người mới sáng ra đã đến chợ vật liệu xây dựng lớn nhất trong thành phố, loanh quanh đến tận giờ mà vẫn chẳng tìm được. Phương Mục thấy má cậu đỏ bừng lên vì dãi nắng bèn vứt cho cậu chai nước, mắng không chút thương tình, "Thích tự ngược à, tìm ai thầu luôn đi, có tí chuyện vặt."
Phương Thố ngửa cổ uống ừng ực hơn nửa chai, nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thanh/2333395/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.