Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Két một tiếng, chiếc Audi màu đen thắng gấp ở cổng nhà, lão Ngũ còn chẳng kịp đóng cửa xe, lăn thẳng từ trên xe xuống như bị co giật, vì vội quá nên khi bước vào cửa còn bị vấp một cái, suýt nữa là ngã sấp mặt xuống. Phía trước vọng lại một giọng nói lạnh và đầy chế giễu, “Ô, lễ lớn thế này ngại lắm đấy, bình thân đi.”
Lão Ngũ ngẩng lên nhìn, không phải cái thằng súc sinh Phương Mục kia đấy sao, gã đang ngồi dưới hiên, con cẩu đã thành tinh nhà gã đang ngồi xổm bên cạnh, vừa thè lưỡi vừa đần mặt ra mà nhìn mình.
Chút lo lắng vui mừng tràn ngập cõi lòng lão Ngũ lập tức bị dập tắt, thay vào đó là cơn tức nghẹn lại giữa ngực không lên cũng không xuống, hắn chỉ muốn cầm trứng gà thối với rau hỏng lên đập thẳng vào mặt gã, lại gần rồi thì thấy Phương Mục đang cười hềnh hệch dưới nắng chiều rực rỡ, gã vẫn chẳng hề già đi, vẫn vẻ đẹp trai như xưa, vẫn như gió bắc sa mạc, bí ẩn và mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể giấu được cảm giác lạnh lẽo như gió sương, cảm giác đó như năm năm trước, khi hắn gặp lại Phương Mục mới trở về.
Hắn không kiềm chế được vành mắt đỏ hoe lên, vội vàng cúi đầu giấu giếm rồi chửi, “Mẹ kiếp, mày cút đi, miệng chó không mọc được ngà voi.”
Phương Mục cười hì hì, không hề để ý. Lão Ngũ thôi kiểu vừa cười vừa chửi, xách ống quần lên rồi học Phương Mục ngồi chồm hỗm dưới hiên, không thèm để ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thanh/2333436/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.