Sứ giả xoa mồ hôi lạnh trên trán, sợ An Hoằng Hàn mất hứng, nói: "Bệ hạ, con chồn nhỏ này bình thường rất biết điều, chắc do thấy bệ hạ nên đặc biệt hưng phấn, mới có động tác thế. . . . . ."
Bọn họ thuần hóa con Vân chồn một tháng, tính cách thuộc về động vật hoang dã đã sớm mất đi, bây giờ lại phản kháng khiến Sứ giả cũng toát hôi đầm đìa. Đừng xem tuổi An Hoằng Hàn mới hơn hai mươi, thực chất bên trong là một người máu lạnh vô tình, lúc mười sáu tuổi đã giết hết tất cả huynh đệ, ngồi vững ngai vàng.
Tương truyền những năm gần đây, vị Hoàng đế này tính tình hung ác tàn bạo lại tăng thêm một nấc thang mới. Hơi chọc giận hắn, sẽ chỉ chịu một câu lạnh lùng ‘ mang xuống chém’. Trong hoàng cung người người cảm thấy lo lắng, hễ là người phục vụ hắn, tất cả đều cẩn thận, e sợ chọc hắn nổi giận.
"Vậy ư?" An Hoằng Hàn ý vị sâu xa lạnh lẽo kéo dài câu nói, "Ý người là con chồn nhỏ tránh né trẫm. . . . . . Là ưa thích trẫm?"
"Đây, chuyện này. . . . . . Tiểu thần. . . . . ." Sứ giả nghĩ giải thích, nhưng lại tìm không ra cớ gì, chỉ có thể hùa theo lời An Hoằng Hàn nói tiếp, "Tiểu thần nghĩ đúng là thế."
An Hoằng Hàn xách con chồn nhỏ đặt trên đầu gối, "Trẫm không thích động vật không có dã tính(tính cách hoang dã),con chồn nhỏ này rất hợp khẩu vị trẫm. Tối nay mở tiệc ở điện Lưu Vân, đón tiếp Sứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-thanh-phi/2533319/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.