Đôi mắt Tịch Tích Chi trợn ngược, vị Đế Vương lạnh nhạt vô tình này vừa mới nói gì? . . . . . .
Bàn tay An Hoằng Hàn nắm thật mạnh lỗ tai nhọn của con chồn nhỏ, có phần hết cách với nó, "Trẫm đã nhượng bộ một bước, nếu ngươi còn không chịu ăn cơm thì đừng trách trẫm thu hồi lời mới nói ra."
Lỗ tai truyền tới từng trận đau nhẹ, rõ ràng nói cho Tịch Tích Chi biết . . . . . . Vừa rôi An Hoằng Hàn thật sự nói qua muốn thả đám cung nữ thái giám kia.
Không ngờ đạt được dễ dàng như thế, Tịch Tích Chi cười ‘chít chít’ không ngừng.
An Hoằng Hàn buông ra lỗ tai của nó, trong con ngươi thoáng hiện lên bất đắc dĩ. Con chồn nhỏ này rất dễ dàng thỏa mãn, không phải hắn chỉ nói một câu nói lại cười thành ra bộ dáng như vậy. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể con chồn nhỏ theo bàn tay An Hoằng Hàn truyền trực tiếp vào trái tim của hắn.
Lại chọn một khối bánh ngọt nhìn bề ngoài có vẻ ngon, An Hoằng Hàn bóp nát, đưa tới khóe miệng con chồn nhỏ, "Mau ăn. Đừng làm cho người ta nói nước Phong Trạch của trẫm keo kiệt làm đói chết một con chồn nhỏ yếu ớt vô năng."
Tịch Tích Chi cũng không nói thêm nữa, mới mặc kệ nam nữ thụ thụ bất thân, đầu nhỏ tiến tới bàn tay An Hoằng Hàn, vùi thân thể vào ăn ngay tại bàn tay hắn.
Khi con chồn nhỏ ăn bánh ngọt, đầu lưỡi thỉnh thoảng đụng phải lòng bàn tay An Hoằng Hàn làm hắn nhớ lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-thanh-phi/2533336/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.