Dựa theo tất cả lời nói của An Hoằng Hàn trong mật thất, mang cho TịchTích Chi khiếp sợ to lớn, cả người nàng vẫn bị vây trong trạng thái hỗnloạn. Nếu không phải An Hoằng Hàn dắt nàng rời đi, đoán chừng nàng đếnđông nam tây bắc cũng không phân rõ được.
Nghi ngờ vây quanh trong đầu Tịch Tích Chi, lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt, suy xét bản đồ này là thật hay giả.
Nếu thiên đế muốn An thị ở lại nhân gian đời đời kiếp kiếp, bản đồ nàyphải là giả? Nếu không, chẳng may An thị trở lại thiên giới, chẳng phảilà phá hư kế hoạch của hắn sao? Nhưng mà, trong lòng Tịch Tích Chi lạicó một phần hi vọng bản đồ là thật, mâu thuẫn tràn đầy nội tâm của nàng.
An Hoằng Hàn vẫn quan sát cử động của nàng, nhìn nàng cau mày, trong hai mắt tràn đầy nghi ngờ, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái trán của nàng, "Cần gìsuy nghĩ nhiều như vậy? Tổ tiên không tìm được bí mật cất dấu trong bảnđồ, không có nghĩa là trẫm cũng không tìm được. Nếu hắn là thiên đế, đưa cho gì đó, liền không phải giả, nếu không sẽ làm mất thân phận củahắn?"
Làm một kẻ bề trên, cần nhất chính là uy tín. Nếu không có uy tín, có người thần tử nào sẽ nguyện ý bán mạng cho ngươi.
Chuyện này tuy nói là thiên đế tính toán tổ tiên An thị, nhưng từ đầuđến cuối, thiên đế không có nói qua bất kỳ một lời nói dối nào. Nếu truy cứu tới, thiên đế chỉ cần nhẹ nhàng một câu ‘đều do trẫm thiết kế bảnđồ giấy quá khó khăn, nếu không tổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-thanh-phi/86498/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.