"Ta..." Tịch Tích Chi ấp úng, từ đầu tới cuối nói không nổi câu kia.Ngay cả nàng cũng không rõ vì sao mình không dám nói cho An HoằngHàn...Sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi.
Sắc mặt An Hoằng hàn âm trầm tới đáng sợ. Tịch Tích Chi trốn tránh vấn đề đã khiến hắn lờ mờ đoán ra được gì đó.
"Cho nàng cơ hội cuối cùng. Nói mau, nếu không nhất định trẫm sẽ khiếnnàng hối hận không kịp." An Hoằng Hàn híp đôi mắt lạnh, vô cùng lạnh giá mà quan sát Tịch Tích Chi. Thứ gì hắn muốn lấy được, từ trước tới naykhông có thứ nào có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn. Cho nên Tịch Tích Chi cũng thế. Ví dụ như nàng dám chạy trốn thì chắc chắn hắn sẽ có cách để giữ người nàng lại cạnh mình. Có điều cách thức sẽ khiến tất cả mọingười đều không vui.
Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức lông tơ cả người dựng lên, "Ta...Sẽ không rời đi."
Ít nhất tạm thời ta sẽ không rời đi.
Tịch Tích Chi lặng lẽ thầm thì trong lòng, không dám nói thật cho AnHoằng Hàn biết. Nhìn sắc mặt hắn, nàng dám thề rằng nếu mình nói thật là phải đi thì những ngày sau đó chắc chắn khó sống.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn dịu đi một chút nhưng phần băng hàn này vẫn khôngxua đi được, "Nhớ kỹ lời nàng đã nói. Khế ước bán thân của nàng vẫn còn ở chỗ trẫm, dù muốn đi cũng phải xem trẫm có đồng ý hay không."
Nghĩ tới khế ước bán thân, đương nhiên Tịch Tích Chi giận tới mức nghiến răng. Nàng thầm nói, chờ về điện Bàn Long,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-thanh-phi/86539/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.