Ngày mới vừa lên, từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào điện, không bao lâu sau, cung nữ thái giám trong điện Bàn Long bắt đầu bận rộn. Một đámngười hầu hạ An Hoằng Hàn mặc quần áo, một số người thì múc nước vắtkhăn lau mặt cho hắn, sau đó còn có một nhóm người liên tục bưng thức ăn lên, rất bận rộn.
Ngày nào cảnh tượng này cũng trình diễn ở đây. Bởi vì An Hoằng Hàn phảivào triều sớm nên đương nhiên đám cung nữ thái giám phải thức dậy sớmhơn.
Tịch Tích Chi thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, thầm thở dài, thân phận địavị chênh lệch luôn quyết định số phận của rất nhiều người. Nàng khẽ thởdài, cảm thấy mình trở nên đa sầu đa cảm. Nàng vỗ thật mạnh lên cái đầunhỏ của mình, xua những ý nghĩ kia đi.
Tuy cái tai trên đầu đã biến mất nhưng cái đuôi sau mông vẫn còn.
Nhưng thứ gì cũng có quá trình, nếu tai có thể biến mất thì chắc chắncái đuôi cũng sẽ biến mất không thấy đâu trong tương lai không xa.
Tịch Tích Chi không cảm thấy nản lòng chút nào, cái đuôi lông xù run lên trong chăn, sau đó rụt vào trong quần áo, uy phong lãm lẫm đi ra.
Khi nàng ra khỏi noãn trướng màu vàng, cung nữ thái giám vừa bận rộn đều dừng hành động trong tay lại, rất nhiều người ngạc nhiên tới mức khôngngậm được miệng.
Trước kia mỗi lúc Tịch Tích Chi chui ra khỏi chăn đều che khăn trên đầucho nên khi nàng không che miếng khăn đen rồi đi ra, hiện thân trước mặt rất nhiều người thì tất cả mọi người đều bị dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-thanh-phi/86541/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.